Tiêu Chiến giật mình nhìn về hướng nơi có tiếng nói trầm ấm quen thuộc vừa phát ra thì thấy Vương Nhất Bác. Cậu đang cặm cụi trong bếp nấu nướng gì đó rất hăng say,mùi thơm có vẻ rất hấp dẫn khiến anh trong chốc lát mà quên mất chuyện đêm qua ,bao tử sục sôi đến khó chịu.
-" Tôi vừa mới dậy, bây giờ giờ định về nhà đây.Cảm ơn cậu chuyện tối qua"
Nhất Bác chưa kịp phản ứng Tiêu Chiến đã nhanh chóng muốn rời đi.Khi anh định xoay người tiến ra cửa chính thì bất ngờ cảm thấy bên ngoài có chút là lạ liền bước đến bên cửa sổ xem xét một chút, hóa ra là trời bên ngoài đang mưa, to đến mức trắng xóa một mảnh, phạm vi trong tầm mắt hoàn toàn không thấy bất cứ thứ gì. Vương Nhất Bác cả hai tay đều tất bật làm việc nhưng cũng không quên quay lại nhìn anh.
-" Bên ngoài trời đang mưa rất to đó anh không về được đâu, ở lại dùng cơm đã ,mưa tạnh rồi hãy tính"
Tiêu Chiến đứng bên cửa sổ bất đắc dĩ thở dài ,đành vậy ,dù sao thì bây giờ anh cũng không về được. Định bụng tiến đến sofa ngồi một chút, bất ngờ dưới chân anh va phải một đồ vật gì đó màu đen, nhìn xuống thì phát hiện hóa ra là bộ điều khiển tivi .Cái gì đây? cậu ta để điều khiển tivi nằm lăn lóc dưới đất như thế này à?
-" Hóa ra đây là sự lười biến thú vị của cậu"_ Anh vừa cúi người nhặt nó lên vừa cất tiếng, Nhất Bác biết anh chính là đang ám chỉ câu nói mà cậu đã từng nói với anh ở sân thượng đây mà. Quả thật việc đưa anh về nhà chính là ngoài ý muốn nên cậu làm gì có thời gian mà dọn dẹp lại cơ chứ ,nên bây giờ chỉ có thể gãi đầu cười ngượng.
-" Chỗ đệ có chút bừa bộn,thật ngại quá"
Anh hiện tại thật sự có chút bất lực với người trước mặt, đương nhiên với cái tính ưa sạch sẽ của mình ,anh nhất định không thể đứng làm ngơ được bèn gấp tay áo lên thật gọn gàng sau đó giúp cậu dọn dẹp qua một chút. Các đồ vật bị cậu ném linh tinh đều được anh để ngay ngắn về chỗ cũ, dù chỉ là tiện tay dọn dẹp sơ sài nhưng nhìn qua căn nhà lại sạch đẹp và gọn gàng hơn hẳn. Hai người cứ thế,một người nấu ăn một người dọn dẹp ,cho đến khi Nhất Bác thành công dọn toàn bộ thức ăn lên bàn thì anh cũng đã hoàn thành xong mọi thứ. Cậu lau vội mồ hôi trên trán mình ,vừa vui vẻ vừa kinh ngạc nhìn anh.
-" Woa,Chiến ca ,anh giỏi thật đó, trong thời gian ngắn lại dọn dẹp sạch sẽ đến vậy "
-" Cậu còn nói? cậu đó,đã bao nhiêu tuổi rồi hả ? sống cho gọn gàng một chút chứ"
-" Cái tính này đệ quen rồi không sửa được nhưng mà chẳng phải có anh rồi sao?"
Tiêu Chiến đang cặm cụi rửa tay, nghe câu nói của cậu liền cả kinh lườm cậu một cái.
-" Thì đã sao ?Ý cậu là tôi hằng ngày phải đến thay cậu dọn dẹp à?
-" Đệ....đâu có ý đó, mà thôi ,anh mau đến ăn đi ,thức ăn sắp nguội rồi này"
Vương Nhất Bác cười đến vui vẻ ngồi xuống ngay ngắn , bàn tay nhanh nhẹn lấy cơm vào chén giúp anh. Hôm nay thật sự cậu hạnh phúc đến phát điên rồi, thật không ngờ có một ngày lại được cùng anh dùng một bữa cơm ấm cúng như vậy ,mong sao tương lai mỗi ngày ngày đều được như thế này thì thật tốt biết mấy.
Tiêu Chiến nhìn mâm thức ăn thịnh soạn trên bàn thì có chút do dự nhưng vẫn tiến đến ngồi cạnh cậu.-"Tất cả là do cậu nấu? Tay nghề cậu cũng không tồi nha"_Thật ra qua mấy tháng trời ăn cơm cậu mang đến anh cũng phần nào biết được khả năng nấu nướng của người này nhất định không tầm thường.
-"Cũng không phải cao siêu gì, do đệ từ nhỏ mọi chuyện đều phải tự thân vận động nên dần dần theo thời gian việc nấu nướng cũng trở nên thông thạo hơn.Nào, Chiến ca ăn nhiều vào "_Nhất Bác ân cần gấp một miếng thịt để vào chén của anh,Tiêu Chiến cũng rất tự nhiên đón lấy sau đó mới ngước lên nhìn cậu .
-" Sao lại tự thân vận động? Ba mẹ cậu đâu? "
Câu hỏi của anh vừa dứt ,động tác trên tay Nhất Bác dừng lại, nụ cười trên môi cũng tắt liệm đi.
-"Đệ là trẻ mồ côi mà,ba mẹ là ai đệ cũng không biết, từ nhỏ đệ đã sống ở cô nhi viện rồi "_Câu chữ để đáp lại anh vẫn nhẹ nhàng và chân thành như thế nhưng giọng điệu lại thoáng nét u buồn khó giấu , có lẽ ký ức không vui đó mãi mãi đã khắc sâu vào tâm trí cậu bạn nhỏ với tâm hồn thuần khiết này.Nếu như ngày hôm nay không phải nghe được từ chính miệng cậu nói ra,cũng như lần đầu tiên bắt gặp gương mặt âm trầm này của cậu anh cũng không nghĩ xuất thân của cậu lại khó khăn và thiếu thốn đến như vậy. Vương Nhất Bác luôn thể hiện ra bên ngoài sự vui vẻ và lạc quan, năng lượng nơi cậu tích cực đến mức chân thật khiến anh không thể tin được nó xuất phát từ nội tâm của một con người từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương. Điều đó có thể thấy ,cậu bạn nhỏ này đã mạnh mẽ đến mức nào.
-"Vậy còn anh Chiến ca,anh hiện sống với ai?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[Bác-Chiến]-Bác sĩ Tiêu,mau nhìn em
FanfictionCậu,Vương Nhất Bác một thiếu niên từ Hà Nam lên Bắc Kinh với ước mơ trở thành bác sĩ.Và ngay ngày đầu nhận công việc mới,cậu gặp được anh.Một vị bác sĩ lạnh lùng và nghiêm khắc,anh nghiêm khắc với tất cả mọi người và cả với chính bản thân mình.Liệu...