1. máy ảnh ma,

160 7 12
                                    


"Lũ trẻ đó đều là kiệt tác của Người."


"Nhưng tôi đâu tạo ra chúng."


"Nhưng em tặng chúng cho Người, nên giờ chúng là của Người rồi."


.


.


Gửi tới người đang đọc những dòng này, thứ lỗi cho kẻ chẳng có chút khiếu văn vở, lại có thói lan man đại hải là tôi. Tôi buộc phải viết xuống những dòng dưới đây - thứ nhất, là để giữ bản thân không phát điên (nên viết càng nhiều và càng dài, càng tốt); và thứ hai, là để cảnh tỉnh bất cứ ai lỡ đặt chân vào— nơi này.


Tôi không nghĩ có danh từ phù hợp nào để lột tả nó, cũng như hết thảy những— người bạn, mà ai cũng có thể lỡ bắt gặp ở đây. Đổ cho vốn từ của tôi hạn hẹp đi, không sai; thực lòng, khi nhắc tới họ, cụm từ đầu tiên và duy nhất bật ra trong đầu tôi, chỉ có q̶̶u̶̶á̶̶i̶ ̶v̶̶ậ̶̶t̶. Nhưng nếu tôi gọi họ như thế, thì khác nào phủ mình theo ý muốn của họ.


Nên, chẳng quan trọng tôi gọi họ là gì đâu,


Ta bắt đầu với kẻ thứ nhất luôn nhé?


.


Lần đầu tôi gặp đứa bé đó, là ở bậu cửa tít cùng dãy nhà phía Tây, hướng ra sân sau trường.


Tôi đoán chừng hôm đó là một ngày hạ - còn là giai hạ chớm tàn, chớm lụi. Vì có cái nắng hanh rót toé lên nền gạch sạm - không quá rực rạo, nhưng vẫn đủ rát để chân tôi rụt quắm lại; và vì vẫn loáng thoáng tiếng gì rỉ rích như ve rũ cánh sầu. Tôi cứ đoán chừng thế thôi, vì tôi nào nhớ nổi từng tiểu tiết chi li. Tôi còn không lý giải nổi tại sao mình lại đi chân trần ra tận dãy nhà đối diện lớp học chính của bản thân nữa kia.


Tôi chỉ nhớ dáng lưng đứa bé nọ - gọi là đứa bé, âu cũng có chút ngượng tay - tì ngả lên sống cửa, cao tới mức chắn ngoạm cả bóng cây phong đỏ lá sừng sững giữa sân. Rồi khi tôi nhướn mình qua, và nhìn rõ cả đôi chân toằng ngoằng vắt thừa qua ba bậc thang; đến một kẻ không giỏi ước lượng cũng có thể nói càn là người này cao trên mét tám.


Nhưng tôi vẫn sẽ gọi y là đứa trẻ. Vì bản năng bắt tôi làm thế.


"... Xin chào."


Và vì tôi biết, đôi mắt màu lam loãng mơn man ủ dột kia, chỉ có thể là của một đứa bé mà thôi.

(Nó quá trong so với cái vấn đọng rệu rã của người trải đời, và cũng quá dịu so với cái bất mãn trớt quớt của đám thiếu niên bồng bột. Chỉ đơn thuần là, chút buồn nhẹ hẫng và chóng tan của một đứa bé.)

artifactNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ