Vong Tiện - Nhặt được một tiểu Uông Kỷ (11)

2.5K 268 33
                                    

Tác giả: Lãnh Tranh Nghiên

Dịch: Ngộ :> (Jun - Vong Tiện Anh Trạm)

Bản dịch đã được sự đồng ý của tác giả, xin đừng đưa đi đâu hay dùng làm gì khi chưa hỏi Ngộ, cảm ơn.

Các bạn tin vào con mắt chọn đồng nhân văn của Ngộ chứ?

Nếu tin thì, yên tâm đi. đây là một đồng nhân văn rất hay theo cảm nhận của Ngộ, nó nhè nhẹ đau xót, nhè nhẹ ngọt ngào nhưng lại nặng sâu tình cảm cùng nhớ mong đau xót của Vong Tiện. Đặc biệt là cảm nhận, suy nghĩ của Tiện, hay từng cử chỉ suy nghĩ nhỏ của Trạm. Bạn nào đã từng đọc và yêu thích "Vong Tiện - Mời trăng" thì có lẽ sẽ yêu cách hành văn của Lãnh Tranh Nghiên lắm, Ngộ yêu cách hành văn của bạn ấy lắm, bạn ấy là đại thần yêu thích số 2 của Ngộ bên mảng đồng nhân văn Ma đạo tổ sư đó. Bộ này của bạn ấy là series dài, thịt thà đầy đủ sắc vị mùi hương, đảm bảo đọc đến cảnh H thì rớt dãi dòng dòng nhưng lại có khi xen cả lệ nóng rưng rưng, ><

Nói hoài nói mãi cũng khó diễn tả được lắm, các bạn cứ đọc đi rồi sẽ hiểu.

Chương 1 đã đăng hôm 01/08 rồi, chương 02 đăng ngày 18/08, chương 3 đăng ngày 24/08, chương 4 đăng ngày 30/08, chương 5 đăng ngày 09/09, chương 6 đăng ngày 15/09, chương 7 đăng ngày 20/10, 11/11, đăng chương 08, ngày 5/12 đăng chương 9, ngày 02/01/2020, nhân dịp Đại thần Blooody đăng ảnh Vong Tiện mừng năm 2020, Ngộ đăng chương 10 trước thời hạn! Hôm nay, nhân ngày sinh nhật Trạm bảo bảo, Uông Kỷ 11 lên sàn!

~~~start reading~~~

phần trước đang đến đoạn: 

Lam Hi Thần thấy hốc mắt Lam Vong Cơ mơ hồ đỏ lên, tức thì nói; "Dừng tay đi Vong Cơ. Hồn phách của Ngụy công tử đã rời khỏi thân thể, nằm ở Tỏa linh nang trong tay cậu ấy."

Lam Vong Cơ ôm người nọ ngồi trơ người đến tối. Không biết qua bao lâu, thần trí rốt cuộc từ từ trở về, Lam Vong Cơ ngưng mắt nhìn Ngụy Vô Tiện đang an tĩnh nhắm mắt một hồi, từ từ đặt hắn xuống, đi vào trong sân nhặt lên vò rượu bị bỏ đó, trở lại chỗ ngồi, sau đó êm ái đặt hắn gối đầu lên chân mình, ngưng mắt nhìn, ngửa đầu đem rượu còn sót lại bên trong toàn bộ uống hết, một giọt không lưu, tay buông lỏng chút, cũng cúi đầu.

Đợi đến lúc Lam Vong Cơ mở mắt ra, y hơi nghiêng người, nhìn Ngụy Vô Tiện vẫn luôn yên bình trầm lặng, hôn lên môi hắn một cái, sau đó mở miệng trầm thấp, nhu hòa hát lên điệu khúc uyển chuyển như gió mát.

Đó là bài hát năm ấy Ngụy Vô Tiện không muốn nghe y đàn xong, cũng vì vậy, tới giờ, Lam Vong Cơ vẫn không có cơ hội nói cho hắn, tên của khúc này là...

Giờ đọc tiếp nào.

Chương 11: Mộng mô lư hương

Y ôm Ngụy Vô Tiện, không biết thời gian, cũng hồn nhiên không cảm giác thấy mệt mỏi, lại càng không biết bản thân lúc nào nên buông tay. Đầu tiên, Lam Vong Cơ đưa mắt nhìn xuống, một bức hoạ xuân thật đẹp, rồi đưa mắt nhìn ra xa xa. Chỉ thấy lư hương Lam Hi Thần để lại trên hành lang gỗ, từ miệng lư hương phả ra từng sợi khói trắng mỏng manh, lượn lờ chạy trốn dưới không khí ẩm ướt hơi lạnh sau trời mưa xuân, thấm ra mùi vị bi thương dị thường, dụ người thầm thút thít khóc đắng đắng ngọt ngọt, thật là quỷ dị vô cùng.

Vong Tiện -  Lãnh Tranh Nghiên (冷争妍) đồng nhân vănNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ