“Mây xanh của trời, cát trắng của biển. Anh thì mãi mãi chẳng là của tôi...”
_____
Dưới ánh sáng lạnh lẽo tỏa ra từ trăng non trong đêm giữa tháng, có hai chiếc bóng một cao, một thấp, kề cạnh bên nhau không rời, cô dán mắt vào hình ảnh phản chiếu dưới nền đường lạnh lẽo. Khóe môi thiếu nữ vài phần cong lên, vẽ ra một nụ cười trong veo. Thầm nghĩ, ước chi cô được làm chiếc bóng kia, ngay giây phút này, chỉ cần nhẹ nhàng nghiêng đầu, chẳng cần quá nhiều cố gắng, vẫn có thể ung dung mà tựa vào anh.
Ai không rõ, ngang qua trông thấy cũng ngỡ họ chính xác là một đôi. Lại còn là một đôi rất đẹp!
Thành phố này càng về khuya, sự tĩnh lặng càng to lớn. Cũng vì tịch mịch như vậy, Seungwan đi bên anh lại có cơ hội khẳng định trái tim của mình đang làm loạn.
Từ khi ở phòng hồi sức của Joohyun rời khỏi, cô không sao dừng lại những dòng tư tưởng chạy quanh não bộ. Nửa lời cũng chớ để lọt kẽ răng, trái lại Min Yoongi bên cạnh từ đầu đến cuối vẫn hăng say kể một câu chuyện nào đó, nhưng đổi lại cô nửa chữ cũng không lọt vành tai.
- Seungwan, sao vậy?
Yoongi không biết đã gọi đến lần thứ bao nhiêu, mà Seungwan vẫn đờ đẫn như người mộng du, chăm chăm nhìn xuống chân mình, bước đi cực kỳ mau lẹ.
Bàn tay năm ngón thon dài sảng khoái véo má cô một cái, tay còn lại chẳng chút ngại ngần vòng qua, khoác trên bờ vai gầy, nhiệt tình rút ngắn khoảng cách giữa cả hai. Hành động này trực tiếp làm cô giật mình, quả thực là quá gần rồi. Gần đến mức cô có thể nhìn rõ từng đường nét không lẫn vào đâu trên gương mặt anh. Lần đầu tiên nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy, cô có chút không thể giữ nổi trái tim mình an tĩnh. Từng đầu ngón không tự chủ duỗi ra, tha thiết muốn ôm lấy anh dù chỉ trong khoảnh khắc. Nhưng liệu quá nuông chiều cảm xúc của bản thân, về sau cô biết đối diện anh thế nào đây? Cô rất thích anh, nhưng chẳng phải đã thích đến không còn tự trọng.
Cuối cùng Son Seungwan vẫn là không thắng nổi loại cảm xúc tham lam, ngông cuồng của trái tim thiếu nữ chưa tròn mười tám. Lần này thôi, xin anh hiểu cho tình cảm dại khờ của cô lần này thôi. Để cô một lần toại ý chạm vào anh, rồi từ mai trở đi chỉ cần bình minh soi sáng nhân thế. Cô dù trong mơ, vẫn nhớ ra tình cảm anh không đặt chỗ cô.
Thu hết dũng cảm có được gần mười tám năm sống trên đời, chỉ đổi lấy một lần khép hờ đôi mi, mạo muội ấn lên môi chàng trai cô lâu nay thầm thích thứ gọi là nụ hôn đầu tiên. Nhưng liệu có quá đắt hay chăng?
Nghĩ là làm, Seungwan nhanh chóng nâng lên cánh tay yếu ớt, túm chặt lấy vai áo có chút rộng của anh, như thể sợ hãi nếu Yoongi nhận ra ý đồ có chút đen tối của cô, sẽ lập tức chạy trốn. Không để Yoongi kịp phản ứng, cô kiên định đem tâm mi của chính mình khép lại.
Min Yoongi hai mắt mở to hết cỡ, bị cô làm cho ngạc nhiên đến chống cự cũng quên mất.
Bờ môi vương lạnh có chút run rẩy, vụng về siết chặt lấy đôi môi ấm nóng đến lạ kỳ nơi anh. Ấm nóng đến độ khiến trái tim mỏng manh kia, như loãng vào máu nóng. Sự lạnh lẽo cùng cô độc bị ấm áp trú trong từng làn hơi thở của anh xé nhỏ thành từng sợi. Hơi thở cả hai dưới trời trăng đêm rằm, như tan vào nhau. Tạo nên một loại xúc cảm khó tả, không muốn buông bỏ, lại càng không muốn đẩy người kia ra. Anh chính lần đầu tiên chạm vào môi một cô gái, cả khuôn miệng như bị một cánh hoa hồng vừa thơm vừa mềm ôm lấy, trái tim lâng lâng tựa lạc vào cõi địa đàng. Đầu óc khá thông minh thường ngày, mặc nhiên trống rỗng. Nhất thời không thể khống chế bản thân, hai mắt mở to hằn lên chấn kinh, dần dần khép lại, đôi tay mềm mại hẳn đi, bất phân đúng sai dịu dàng ôm lấy eo cô. Anh chẳng hề biết rằng, chỉ một hành động vô thức thế thôi đã như tiếp thêm cho cô sức mạnh vô biên, cùng muôn phần động lực. Đã chẳng chút cố ý khiến cô gái nhỏ nghĩ rằng, tim anh từ nụ hôn bất chợt cô mang lại đã xác định được tình cảm mình cưu mang. Rồi mạnh dạn mở ra cho cô một lối nhỏ cơ hội, Son Seungwan tâm can vui vẻ như trẻ thơ, bất phương ngăn cản.