Tôi vẫn nhớ ngày đầu tiên tôi gặp người. Mái tóc vàng hoe mềm mại, gương mặt ôn hòa hiền dịu. Lúc nhìn về hướng tôi, trên môi sẽ nở một nụ cười bẽn lẽn, tựa như nụ hoa chớm nở lúc đầu xuân.
"Victor Granz"
Người ấy không thích nói chuyện, nếu có gì muốn trao đổi đều sử dụng thư từ. Chủ trang viên nói rằng người không bị câm. Nhưng không thích nói chuyện, vậy thôi. Tôi có thể xem người giống như Tẩm liệm Carl, nhưng là phiên bản không nói chuyện chứ không phải là ít nói.
"Lúc nãy đỡ đòn cho tôi, rất cảm ơn cậu. Naib Subedar, có đúng vậy không?"
Lần đầu tiên người gửi đến cho tôi một lá thư, đã hỏi thăm như vậy. Nét chữ gọn gàng ngay ngắn, không phải rồng bay phượng múa, nhưng cũng không có cẩu thả, nhìn vào thấy thật xinh xắn, tựa như đang vẽ ra nét đẹp của người cầm bút.
"Đúng vậy. Rất vui được làm quen"
Tôi nói như vậy bằng miệng, không giống như người ghi ghi chép chép ra mẩu giấy. Bàn tay tôi nhiều chai sạn. Nét chữ thô cứng nguệch ngoạc, viết ra sẽ tự biến bản thân thành một trò cười trước mặt người. Người bế chú chó nhỏ đứng chờ ở bên cạnh lên với tôi.
"Mr. Wick cũng rất vui vì được làm quen với cậu đó, Naib"
Tôi xoa đầu Mr. Wick. Chú nhóc cũng đáng yêu như chủ của chú vậy. Bộ lông mềm mại và cái lưỡi đỏ hỏn thè ra một chút khỏi miệng, cái đuôi ve vẩy giống như mừng rỡ vì thấy tôi. Và tôi cũng bất giác đưa tay lên muốn xoa đầu người. Đôi đồng tử vàng kia vì kinh ngạc mà mở to ra. Hai vành tai cũng ửng đỏ lên một chút.
"Xin lỗi, ở— ở trên mũ cậu có dính một chút bụi"
Người lại dùng bông hoa nhỏ nhắn đó cười với tôi. Hình như cũng muốn giúp tôi chữa ngượng.
"Cậu có muốn đi dạo không? Ở đây có một hoa viên rất đẹp, tôi nghĩ Mr. Wick sẽ thích chỗ đó lắm".
Chúng tôi đã làm thân như vậy. Mỗi ngày đến hoa viên với chú chó nhỏ dưới chân, đem theo một mẩu giấy và một chiếc bút, trao đổi với nhau giống như những người bạn qua thư. Tôi cũng không còn giao tiếp với người bằng giọng nói nữa. Giống như hai người tri kỷ, đối diện đàm tâm, chúng tôi đôi lúc sẽ cùng nhìn về một hướng, sau đó quay về phía nhau để cười. Mr. Wick thích ngủ một giấc ngắn trên đùi tôi — sau khi đã trải ra tấm áo choàng cũ sờn xanh — vào thời điểm hai bàn tay của chúng tôi khẽ chạm vào nhau ở trên nền ghế, sau đó lặng lẽ rút tay về vì cảm giác thẹn thùng chạy dọc qua những sợi dây thần kinh. "Xin lỗi". Chúng tôi ngồi ở băng ghế đá ngắm nhìn mây trôi; rồi lặng lẽ đếm từng giây mà mùa xuân đi, hạ đến, thu qua, đông về. Có đôi lúc chúng tôi thầm tiếc nuối cho một hoa hồng đỏ thắm héo úa dần theo năm tháng, nhưng tôi lấy làm mừng vì trước mắt tôi đã sẵn có một nụ hoa mãi chẳng tàn phai. Và ở trong lòng cũng rực đỏ một đóa hoa, bốn mùa trôi qua cũng không hề biến sắc. Nhưng tôi sẽ không nói với người rằng nó đã rộ nở xinh đẹp như thế nào,
tận đến khi mà người hai mắt nhìn tôi, nhưng không còn thấy tôi nữa.
Tháng Một, người kéo tôi cùng đi đấu xếp hạng.
BẠN ĐANG ĐỌC
naibvictor | the bloomed flower will die tomorrow when i loose him.
Fanfictionbông hoa rực rỡ sẽ úa tàn vào ngày mai khi tôi mất đi người. @ticha-