"Nhất Bác."
Cậu rốt cuộc cũng không nhớ rõ mình đã bao lâu không cất tiếng gọi cái tên này.
Dường như đã rất lâu, rất lâu rồi.
Lâu đến mức, lòng đau, hoài niệm trở nên mờ nhạt điêu tàn.
"Nhất Bác..."
Lời nói phát ra chuyển thành tiếng nức nở trong cuống họng, mang theo đau đớn bi thống quyện lẫn cùng âm khóc đứt đoạn, cồn cào xé nát tâm can.
Tiêu Chiến muốn khóc lớn, khóc cho đến khi chính mình quỵ ngã, khóc cho đến lúc đau đến chết đi thì thôi.
Chí ít còn tốt hơn là khóc không ra tiếng, cất chẳng thành lời như thế này.
Ngây ngẩn đi dọc đoạn đường dài dằng dặc, thần trí hỗn loạn, cả thân người cao gầy run cầm cập bước đi không mục đích, cũng chẳng biết đã va đập phải bao nhiêu người, hứng trọn bao nhiêu tiếng chửi rủa.
"Con mẹ mày, đi đường không có mắt sao?"
Cổ áo đột nhiên bị xốc lên, Tiêu Chiến khẽ run một cái, ánh mắt mờ mịt nhìn tên côn đồ hung bạo đang nắm áo mình cùng một toán đồng bọn của gã.
Toàn thân không còn chút sức lực, đã gần như muốn gục ngã, cũng đã đến gần ranh giới cực hạn.
"Mẹ kiếp! Ông đây hỏi mày giả câm cái gì?!"
Dứt lời liền bị đấm một cú vào bụng đau đến cùng cực, lại tiếp tục bị gã đàn ông giữ chặt cổ áo, nện liên hoàn vào thân thể, lục phủ ngũ tạng như đảo lộn toàn bộ, cũng có cảm giác đã vỡ nát hết.
Đường phố thật đông, cho dù đã bị kéo vào một con ngõ nhỏ đánh cho nhừ tử, nhưng rõ ràng là một thế giới đông đúc đến thế, sao có khả năng không một ai biết.
Con người sinh ra vốn dĩ đều là những kẻ vô tâm như vậy. Sẽ chẳng ai cần, sẽ chẳng ai động lòng, sẽ chẳng ai phân phát một chút lòng từ bi cưu mang kẻ xa lạ khỏi cõi chết.
"Mẹ nó, lần sau còn dám nói dối, tôi đây liền chặt chân cậu."
Cũng sẽ chẳng có ai, được như người ấy.
Thiếu niên xưa kia mắng cậu ngu ngốc nhưng ôm cậu vào lòng, doạ nếu như cậu dám nói dối liền sẽ chặt chân cậu, nhưng dù nặng lời đến thế nào, dù tức giận đến đâu, cả cuộc đời chưa từng một lần làm tổn thương cậu.
Hắn cả đời, cả một thanh xuân nhiệt huyết nhiều năm như vậy chỉ biết bảo vệ cậu, bao bọc cậu, chỉ biết đem tim gan thành kính dâng cho cậu, không cho phép bất luận kẻ nào khinh thường cậu, làm đau cậu.
"Đánh cho mày chừa, lần sau còn dám tìm cậu ấy gây khó dễ, mạng mày tuyệt đối không còn để về kêu cha gọi mẹ!"
Tiếng quát tháo ầm ĩ năm xưa truyền đến bên tai rõ mồn một, nương theo từng cái đánh đập mà hiện lên một màn cảnh rõ nét lại chân thật. Tiêu Chiến nén không được đau đớn nơi thể xác, càng chịu không nổi cảm giác quẫn bách tuyệt vọng xâm nhập vào cốt tuỷ.
"Kẻ nào dám động đến cậu, tôi tuyệt đối đều không tha thứ."
Cậu không nhịn được, hốc mắt cuối cùng ẩm ướt chảy dài trên gò má bầm tím loang lổ.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Bác Chiến] Phía Sau Bóng Tối (Hoàn)
FanfictionTên gốc: Phía sau bóng tối Tác giả: Catiara Thể loại : Hiện đại, hào môn thế gia, từ thanh xuân đến hiện thực, chủ công (quyển 1), ngược luyến tàn tâm, HE. ... Nhân sinh nghĩa tình, hợp rồi tan, tan rồi hợp. "Cậu đối với tôi, đã từng bao giờ thật lò...