"Tôi sẽ nhớ ông cùng 2 đứa nhỏ nhiều lắm! Bình an nhé, người thương của tôi ..."
Nước mắt bà Alphonze lăn dài trên má, chấm dứt mọi hiểu lầm về tri kỷ của bà sau hơn 20 năm.
Yeager ung dung lái chiếc xe tải đi thẳng 1 mạch đến Torun mà không gặp bất kì trở ngại nào. Đến chốt gác, có tên lính ra hiệu chặn cậu ta lại muốn soát xe, cậu mắng thầm dù ngoài miệng đang rôm rả bắt chuyện.
"Thứ giòi bọ chúng bây! Muốn làm khó tao à?"
- BUỔI SÁNG TỐT LÀNH, THƯA SĨ QUAN!
- Chân làm sao đấy? Trên xe có gì?
- Ôi các ngài cũng thấy rồi, toàn là đồ mỹ nghệ tôi mang từ làng đến thôi! À cũng có thêm vài món đồ cũ do các gia đình trong làng nhờ tôi bán dùm. Các ngài biết đó ... cuộc sống khó khăn lắm! Còn chân tôi? Không phải quan tâm đâu ạ! Chúng tôi dân lao động cực khổ mà, gãy tay gãy chân đi cà thọt thế này là bình thường chứ tiền đâu mà đến bệnh viện. Ô! Các ngài xem có món nào vừa ý hợp mắt mua ủng hộ tôi với!
Yeager vớ đại chiếc gối thêu sau thùng xe đưa cho chúng xem. Mặc cho cậu đon đả, vui vẻ thế nào thì bọn lính vẫn không khác gì đống đá, mặt mũi khô khốc không 1 nụ cười. Có 1 tên bước đến, lặng lẽ gạt chiếc gối khỏi tay cậu rồi chìa 2 tấm chân dung của 2 Sĩ quan ra, hỏi:
- BIẾT 2 ĐỨA NÀY KHÔNG?
Nhìn chiếc gối rớt phịch xuống đất dính đầy bùn đất, cậu siết chặt tay dặn lòng bình tĩnh, không được tùy tiện vung rìu chém nát chúng nó.
- Ô, biết chứ! Là Thiếu Tướng gì đó và Trung Tá gì gì đó nhỉ. Chà, nghe nói giỏi lắm lắm đấy! Cơ mà trên báo chụp những lúc chiến đấu nên mặt mũi lấm lem dơ bẩn, không ngờ chân dung cũng sáng sủa quá chứ, à mà tôi chỉ biết nhiêu đó thôi.
Tên kia lặng lẽ thu lại 2 tấm hình, quay lại nhìn bọn lính. Lũ sâu bọ này rất nhanh đi lấy những cây chĩa rơm đến ... Yeager không còn cười nữa, cậu chạy lại đứng trước cửa thùng xe.
- Xin lỗi, các ngài không thể làm như vậy được. Hàng hóa khi bán phải còn nguyên vẹn không bị~ Au!!!
Chưa kịp phân trần xong chúng đã đẩy cậu sang 1 bên. Bọn này hành xử không khác gì đám côn đồ, cậu đành im lặng cho chúng phá khóa soát xe. Cửa thùng xe vừa được mở ra, 3 4 tên đã cầm chĩa nhọn xộc liên tục vào mớ giày dép, quần áo, vải phía sau. Cậu rùng mình chịu đựng, tự nhủ bản thân phải bình tĩnh ...
Có 1 đứa bỗng kêu lên, nói rằng 1 trong những cây chĩa nhọn của nó dính thứ nước đặc quánh màu đỏ sau khi đâm vào đống đồ kia. Yeager cố điềm tĩnh nhất có thể, chạy sang nhìn vào vị trí mà tên kia vừa đâm chĩa.
"MẸ NÓ, LŨ CHẾT DẪM! LÀ CHỖ CỦA THẰNG BÉ TRUNG TÁ!!!"
- Thứ này sệt và có mùi như máu ... Lôi tất cả xuống!
- ẤY KHOAN! Hàng hóa tôi phải nhờ dân làng phụ chất lên xe, bây giờ các ngài lôi xuống hết thì tôi có sắp xếp lại đến ngày mai cũng chưa xong.
- Thế đây là cái gì?
Cậu Yeager can ngăn rồi bước đến giả vờ không hiểu chuyện gì xảy ra, còn dùng tay quệt tí thứ chất lỏng đỏ đặc kia cho vào miệng nếm thử khiến bọn lính có hơi nhợn.
BẠN ĐANG ĐỌC
(HOÀN) Bông hoa giữa miền băng giá [VHope]
Fanfiction[HE] Trái tim Ngài như băng tuyết vĩnh cửu, không sự sống ... Yêu Ngài, chông gai như mầm nhỏ vươn lên giữa nền tuyết trắng Thương Ngài, trắc trở như chồi non gồng mình dưới cái lạnh cắt da thịt ... Chào em, đóa hoa trong tim tôi! ... Tôi là thảo n...