XLVIII

374 71 12
                                    

- Tôi hiểu mà! Bác chỉ sốt ruột thôi. Bác có vẻ nhiều tâm sự lắm, tôi có giúp được gì không?

Arzt Luther lắc đầu, lão chỉ nói rằng vì lo cho 2 đứa con quá nên mới căng thẳng như thế. Biết lão không muốn nói, cô cũng không ép mà chỉ cười, đứng lên dặn dò thêm vài câu rồi chào ra về.

- Đừng lo lắng quá! Mọi người sẽ làm mọi cách để 2 quân nhân nhanh hồi phục nhất có thể. Bác cũng nên lo cho sức khỏe của mình!

Lão nằm đó được 1 lúc thì mệt mỏi ngủ mất, tỉnh dậy đã là 9 giờ tối. Nghĩ mình nên đi đây đó 1 chút nên lão tản bộ 1 vòng vườn hoa, lúc trở về thì gặp ngay 1 trong những bác sĩ đã phẫu thuật cho V và j-hope.

- Chào bác Sĩ quan! Bên ngoài sắp đến giờ giới nghiêm rồi, bác không về sao?

- À không! Tôi ở lại chờ 2 đứa nhỏ tỉnh lại, tôi xin lỗi vì lúc phẫu thuật có hơi nặng lời. Bác sĩ đừng để tâm nhé!

Cậu chàng kia vội xua tay bảo không có gì, đã xuống ca rồi nên cậu xin phép ngồi hỏi chuyện 1 lúc mới biết hoàn cảnh tội nghiệp của lão cùng 2 quân nhân kia. Cậu ta không biết tên của cả 3 người là tên giả, chức vụ cũng giả, giả từ năm sinh cho đến quê quán, chỉ riêng câu chuyện là thật ... khi lão kể đến thì thanh niên này liên tục ồ à, sau cùng còn nói là nghe hao hao giai thoại về "đôi tay vàng" của Lãnh tụ, Kim V-Jung Hoseok nữa. Cậu ta không bài xích mà còn tỏ thái độ thương cảm, động viên lão lạc quan cố vượt qua khó khăn.

j-hope đã tỉnh lại ngay ngày hôm sau nhưng anh vì vừa làm phẫu thuật xong lại mất máu quá nhiều nên sức khỏe vẫn rất yếu. Còn V dù được các bác sĩ đánh giá tình trạng của hắn là khá khách quan và đang trên đà bình phục rất tốt song vẫn chưa tỉnh lại. Những ngày ở bệnh viện, các y bác sĩ rất quan tâm gia đình nhỏ của lão quân nhân có gương mặt khắc khổ Arzt Luther, mọi khó khăn đều được họ hỗ trợ nhiệt tình. Những việc này không phải vì bệnh viện muốn lấy lòng quân nhân hay nâng cao danh tiếng, tất cả chỉ là chút ít sự thương cảm và biết ơn trong thời chiến mà họ là những người y đức ở hậu tuyến gửi đến những người chiến đấu ở tiền tuyến. "Chuyện tình ngang trái" của V, j-hope cũng nhanh chóng được truyền tai và nhận được sự cảm thông của đa số mọi người.

Vốn dĩ khi quân nhân điều trị tại bệnh viện thời chiến sẽ được ưu tiên chữa trị miễn phí, riêng Arzt Luther không phải là bệnh nhân nhưng vẫn được ở lại bệnh viện mà không cần phải chi trả thêm bất kì khoản chi phí nào, nhưng lão không vì thế mà ăn không ngồi rồi. Hằng ngày lão xuống nhà bếp phụ chuẩn bị bữa ăn cho bệnh viện, không thì sang phòng dược hỗ trợ soạn thuốc theo lời dặn của bác sĩ, ... Đi được 1 lúc sẽ chạy sang hỏi thăm tình hình của V hoặc xem Hope có cần gì không, sau đó lại tất tả chạy đi đâu đó phụ giúp này nọ.

- Bác là khách mà! Cứ như này chúng tôi ngại lắm, bác làm hết rồi.

- Không, sao phải ngại? Tôi mới phải ngại, nhìn xem! Các cô cậu cho tôi ở lại đây còn hỗ trợ tôi mọi thứ, túc trực chữa trị cho con tôi thì tôi không làm gì mới là thấy ngại đấy!

Lão cười, đôi tay gân guốc được găng tay cao su bao bọc vẫn đang tách từng viên thuốc cho vào giấy sáp và được phân loại theo mã số, tên bệnh nhân thật cẩn thận. Vừa xong, lão lại tiếp tục chạy về phòng bệnh của V ...

(HOÀN) Bông hoa giữa miền băng giá [VHope]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ