Chương 34

864 134 61
                                    

Author: Thiên Lam Tử Vũ

Chương 34:

Doãn Khởi đã trải qua quá nhiều chuyện, hai kiếp người tích lũy cho cậu vô vàn chiến tích, khảo nghiệm, hay những khoảnh khắc đứng giữa vạch ngăn cách giữa sinh tử. Tính cách tạo lập trong hoàn cảnh khắc nghiệt sớm khiến cho cậu không còn sợ bất cứ điều gì, thậm chí đứng trước nguy hiểm càng thêm khát khao chiến đấu nhiều hơn là chùn bước trốn tránh.

Nhưng, cho đến bây giờ, lần đầu tiên Doãn Khởi mới có cảm giác bất lực, sợ hãi đạt mức tột cùng. Tất cả mọi lực lượng cậu tự tin, đều đột ngột biến mất. Chân tay như bị một thứ gì đó cuốn chặt chèn ép chẳng thể cử động, dù chỉ là động đậy một ngón tay. Xung quanh cậu, áp suất rơi xuống mức thấp nhất, cả người nặng nề tựa buộc chì vào thân. Da thịt phải chống chịu uy lực khủng bố này, nhanh chóng những vết thương còn chưa lành hẳn lại bắt đầu nứt vỡ thấm vào băng vải, biến chúng từ màu trắng hoá đỏ.

"Ồ, bị thương sao?" Thứ giọng lạnh buốt vô cảm của kẻ vẫn đang giữ chặt Doãn Khởi tiếp tục vang lên. Bất quá rõ ràng lúc này hắn ta đang đưa thêm vào mấy phần trêu trọc với một người không thể phản kháng như cậu. Cậu giờ như con thú nhỏ vây trong lồng, mặc hắn tùy ý xử lý.

Doãn Khởi cắn răng, ngăn lại khớp hàm đang run rẩy của mình. Cậu há miệng muốn đáp lời hắn, phát hiện mình một chữ cũng không thể thốt lên. Sự khống chế cùng uy áp khổng lồ từ người đằng sau mang đến đã khiến cho cậu mất dần quyền điều khiển thân thể. Tròng mắt Doãn Khởi co lại, những tính toán trước thực lực tuyệt đối đều tan rã. Cậu không có gì để kháng cự, càng không thể quay đầu bỏ chạy. Bản thân cậu ý thức được, giờ mình chẳng khác con cá nằm trên thớt tùy ý mặc người ta chém giết.

Từng khớp xương của Doãn Khởi bắt đầu trở nên đau đớn, chống chọi với sức mạnh vốn không nên có ở con người gần như là lấy trứng chọi đá. Tuyệt vọng phủ dần lên đôi mắt xinh đẹp của cậu, lại một lần nữa vì tính toán sai lầm, cậu sẽ phải trả một cái giá đắt. So với những cuộc đối đầu trước kia, rõ ràng mà nói, cậu không có một chút cơ hội hay không thể trông đợi vào bất cứ điều may mắn nào diễn ra.

"Bé con, ta sẽ không tổn thương ngươi." Hắn nói, cúi sát vào tai Doãn Khởi thì thầm. Giọng nói trầm khàn thủ thỉ của hắn phá lệ dụ hoặc mê người. "Bởi vì ngươi là ân nhân của ta mà."

Đôi bàn tay của hắn trườn lên, từ vụng bụng Doãn Khởi chạy dần đến xương quai xanh tinh xảo, và cần cổ xinh đẹp vốn không nên che giấu bằng những mảnh vải xấu xí. Hắn vuốt ve chiếc cổ thiên nga mang mùi vị ngọt ngào, nhiễm thêm chút đỏ tươi của máu lại càng thêm kích thích ánh nhìn của một kẻ lâu năm sống trong ngục tối như hắn ta. Đợi chờ hơn ba năm qua không uổng phí, đến tìm hắn, cứu hắn hoá ra lại là một bảo vật quý giá đến nhường này.

Uy áp tạm thời giảm xuống, để cho vật nhỏ ngốc nghếch lạc vào chỗ ở của đại ma vương không thể chết nhanh. Món đồ để hắn chơi đùa sau hằng hà những ngày nhàm chán sao có thể biến mất dễ dàng thế được.

Doãn Khởi được lệnh đặc xá, khẽ thở ra đầy hổn hển. Áp bức của kẻ đằng sau trong giây lát kì thực thậm chí đoạt đi cả hơi thở của cậu. Nếu hắn để lâu thêm chút nữa, cho dù cậu không chết vì những vết thương cũ rách nát bung ra, cũng vì nghẹn thở mà về với đất mẹ. Cậu lấy lại được giọng của mình, tuyệt vọng mịt mù tạm thời biến mất thay thế bằng hi vọng sinh cơ. Rõ ràng trong lòng cậu đang bắt đầu tính toán tìm lối thoát cho mình. Đặc biệt khi bàn tay hắn vẫn đặt nhẹ lên vai cậu, nó đã biến thành một con dao đang kề sát cổ, luôn sẵn sàng chấm dứt sinh mạng của tên vừa đâm đầu vào chỗ chết như cậu.

AllGa || Hắc ámNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ