Tập 5: Chương 1:

83 3 0
                                    

Lạnh lùng bờ liễu giục nắng tàn, mây đen che ngày nhạt vầng quang.
Trong một góc phòng tam ban viện Khai Phong phủ, nhất chúng nha dịch bộ khoái tụ tập thành một vòng, đầu tiếp đầu, vai chạm vai, đang làm một hoạt động giải trí đã tuyệt tích nhiều năm ở Khai Phong phủ ---- cá cược.
- Ta cá ba lượng! Nhất định là trong cung phát sinh chuyện lớn!
- Sai! Ta vừa mới hỏi thăm Triệu giáo úy, trong cung ngoài cung dạo gần đây rất bình yên, chuyện gì cũng không có! Ta đặt năm lượng, nhất định là Triển đại nhân thân thể không khỏe!
- Cái gì mà thân thể không khỏe? Ngươi không nhìn thấy cách Triển đại nhân dạy bảo bộ khoái khoái ban chúng ta ngày hôm qua sao, cái đó phải kêu là tâm ngoan thủ lạc, ngồi trung bình tấn ước chừng phải tới ba canh giờ, hôm nay bắp chân ta còn kêu gào chuột rút! Theo ta thấy thì Triển đại nhân tinh thần quá tốt, không có chỗ phát tiết! Ta cá bảy lượng bạc, nhất định là do Bạch thiếu hiệp trêu chọc làm Triển đại nhân không vui!
- Cũng có thể lắm nhưng chắc là không phải! Lúc nãy ta tuần phố gặp phải Bạch thiếu hiệp ở quán rượu, vừa uống cả chục vò mà vẫn có thể uống tiếp được, không giống như muốn khiêu chiến với Triển đại nhân. Mỗi buổi tối đều cùng Triển đại nhân bắt đi luận bàn võ nghệ, thậm chí là đánh rất hăng nữa, nhưng mà bộ dáng đi trêu chọc Triển đại nhân bình thường cũng không có. Hình như, Bạch thiếu hiệp có phải là mắc cùng chứng bệnh với Triển đại nhân không?
Đám người trầm mặc một trận.
- Các huynh đệ, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao mấy ngày này Triển đại nhân cứ như ăn phải đao pháo, buổi tối không ngủ được, đêm khuya còn đánh nhau với Bạch thiếu hiệp trên nóc nhà, ban ngày luôn lộ ra vẻ mặt không muốn sống như khi tuần phố bắt kẻ gian, tiện thể còn huấn luyện huynh đệ chúng ta, lại thêm Bạch thiếu hiệp lúc nào cũng phát ra sát khí, khiến không ai giám lại gần luôn!
Chúng nha dịch ngươi nhìn nhìn ta, ta xem xem ngươi, đồng loạt gục đầu, thở dài rên rỉ.
- Ta, ta cược mười lượng... - Một giọng rất nhỏ sâu kín bay ra.
Ánh mắt mọi người dời về kẻ vừa ra tiếng:

- Trịnh Tiểu Liễu, ngươi đánh cuộc gì?
Trịnh Tiểu Liễu vỗ ngực một cái:

- Ta cược cả Triển đại nhân, Bạch thiếu hiệp đã nhiều ngày như thế là vì Kim Kiền với tiểu A Hạo!
- Vì hai người họ sao? - Vẻ mặt mọi người không biết nên khóc hay cười - Trịnh Tiểu Liễu, ngươi chớ có nói đùa!
- Ta mới là không nói đùa! - Trịnh Tiểu Liễu trừng hai mắt, lập lời thề chân thành nói - Các ngươi ngẫm lại đi, Triển đại nhân với Bạch thiếu hiệp bắt đầu không bình thường từ lúc nào?
- Đó, hình như là bảy ngày trước...
- Kim Kiền bế theo tiểu Lục Hạo rời phủ với Phạm vương gia lúc nào?
- Ầy, nói như vậy, hình như cũng là bảy ngày trước! - Mọi người thoáng hồi tưởng lại, không khỏi kinh hô.
Trịnh Tiểu Liễu nhìn một vòng qua vẻ mặt kinh ngạc của chúng nha dịch xung quanh, cổ hơi hơi nhướng lên, vẻ mặt đắc ý nói:

- Ta lại hỏi các ngươi, ngày thường theo lý sáng sớm thức dậy Triển đại nhân muốn làm cái gì?
- Làm cái gì? - Chúng nha dịch khó hiểu.
- Rửa mặt?
- Luyện kiếm?
- Đến nhà xí?
- Nói loạn cái gì chứ, tất nhiên là theo Bao đại nhân vào triều!
Trịnh Tiểu Liễu giở giọng xem thường:

- Là bắt Kim giáo úy ra thao trường ngồi trung bình tấn!
- Đúng rồi! - Mọi người hoàn toàn tỉnh ngộ.
Trịnh Tiểu Liễu lại hỏi:

ĐKPPLNVCV (fanfic)  Bạch Ngũ gia à, tha cho ta đi!!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ