LVI

468 67 18
                                    

- Em là món quà Giáng Sinh quý giá nhất! Anh yêu em.

V đưa ánh mắt lưu tình nhìn anh, mái tóc nâu xoăn nhẹ vì mồ hôi mà bết lại thành những cọng lớn, rủ lòa xòa trước gương mặt tuyệt mĩ. Mắt cười phủ 1 tầng sương long lanh như dãy ngân hà lại thêm đôi môi mọng nước khép hờ trên da mặt căng sáng thật khiến hắn mê đắm, nhìn hoài nhìn mãi vẫn khăng khăng Hy Vọng của hắn "đệ nhất thiên hạ".

- Anh có thôi đi không, em xấu hổ chết được. Em phải đi tắm!

Cảm giác trơn trượt giữa khe mông và dinh dính ở đùi trong làm anh khó chịu, nhất quyết đẩy người kia ra rồi bật dậy đi tắm nhưng nào ngờ chân đã nhuyễn đến mức vừa chạm xuống sàn đã trượt ngã, Hope xém chút té oạch ra đất, may mà có hắn ở đó. V lại trêu chọc:

- Xem em kìa, đã đi không nổi mà cứ tự làm khổ mình. Xấu hổ ư? Có lẽ chúng ta nên "ôn luyện" nhiều hơn để em bớt ngại ngùng nhỉ!

Nói rồi đưa tay bóp cái mông mẩy khiến anh giật mình, ấm ức vung chân muốn đá hắn 1 cái nhưng ngay khi V bất ngờ nghiêng người né thì anh theo đà của bên chân vừa vung trượt vèo. Mông xinh vừa bị dày vò đã nhức nhối lắm rồi, bây giờ lại rớt oạch xuống nền gỗ thật thốn đến độ muốn vứt cả cặp mông đi. V hoảng hốt khi Hope ngồi xộp trên sàn tự ôm lấy bàn tọa, đỡ anh ngồi lên giường hắn xuýt xoa:

- Trời đất, có sao không?! Đã nói em đừng nghịch mà. Thế nào? Đau lắm đúng không?

Dáng ngồi kì lạ của anh làm hắn phải nhịn cười, 2 tay gắt gao ôm mông xinh còn cả người cuộn tròn như tôm, gương mặt được giấu kỹ sau cặp chân trắng nõn làm hắn tò mò muốn biết biểu cảm của anh lúc này. Chờ mãi không thấy phản ứng, hắn nghĩ chắc anh đau lắm nên 1 tay quàng qua hông người ta nhẹ nhàng nhấc lên đi thẳng vào phòng tắm, đi ngang tủ thuốc không quên cầm theo lọ thuốc mỡ.

V mở vòi bắt đầu pha nước tắm, trong lúc chờ nước xả đầy bồn hắn cứ loay hoay không biết nên đặt anh ngồi ở đâu cho thoải mái, không động đến chỗ mông bị dập. Cuối cùng hết cách đành nhảy hẳn vào bồn ngâm nước rồi để anh nằm nghiêng tựa vào lồng ngực rộng lớn của hắn.

- Hope à, em ổn chứ? Em yên tâm, nước ấm sẽ làm chỗ bầm đỡ nhức hơn, anh xoa cho em nhé!

Anh vẫn giấu mặt, đầu chỉ gật qua loa mấy cái nhưng vành tai đỏ ửng đã tố giác anh đang xấu hổ, còn là xấu hổ tột độ. V xoa mô cái (bắp cơ ngón cái trong lòng bàn tay) nhè nhẹ quanh vết bầm, mong anh sẽ bớt đau nhưng hắn biết người trong lòng không hẳn là vì đau mà im lặng ...

- Anh phải làm sạch bên trong, nếu không em sẽ bị đau bụng đấy!

Hope lại gật đầu, V gian manh tay vừa xoa xoa nhấn nhấn, tay còn lại nhét 2 ngón vào hoa nhỏ. Nói "vệ sinh" nhưng thật ra vẫn là muốn chọc ghẹo người ta, hắn cong 2 ngón tay nhấn vào vách tràng xốp mềm khiến ai kia đột ngột nảy lên, quay lại ngắt vào ngực hắn đau đến la thất thanh.

- Au au, đau! Nè, con sóc nhỏ này, em muốn giết anh à??

Bây giờ hắn mới thấy gương mặt phủ bột hoa thược dược đỏ lựng kia. Bị tên trời đánh này nhìn chăm chăm Hope càng xấu hổ thêm, 2 má đỏ như cà chua chín muốn nổ bung, tay muốn ngắt mạnh hơn thì bị hắn chụp lại, vừa xoa bên ngực bị ngắt tím lịm vừa gằn giọng:

(HOÀN) Bông hoa giữa miền băng giá [VHope]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ