Sao có thể?
Âu Dương Kiện Vũ không trả lời, hơi hơi nhíu mày, không thể tưởng tượng nhìn cô.
"Lúc ấy anh kêu tên của em." Vì để làm hắn tin, cô nói tiếp.
"Anh kêu tên của em?"
"Đúng rồi." Cô gật đầu, cười thật mỹ lệ, "Anh nói, Tiểu Quân, đừng đi, đừng rời anh."
"Trục Nguyệt, anh kêu tên Tiểu Quân, không phải tên em." Hắn cảm thấy có chút buồn cười, cô như thế nào lại đem tên của cô và Tiểu Quân nhập lại làm một.
"Không, anh kêu chính là tên của em." Lúc này, cô muốn cho hắn biết thân phận thật sự của mình, "Biết không, em chính là Thu Tiểu Quân của anh."
"Ha ha, Trục Nguyệt, loại vui đùa này không buồn cười, một chút cũng không buồn cười." Hắn cười rộ lên, lại nghĩ đến Thu Tiểu Quân kia, cười nhưng trong lòng có chút thương cảm.
Thấy hắn cười rộ lên, cô đột nhiên không có tự tin làm hắn tin tưởng chính mình là Thu Tiểu Quân, trong lòng minh bạch, xác thật đây là một sự kiện rất khó làm người khác tin được, nếu đem mọi sự chính mình là quỷ nói cho hắn nghe, hắn nhất định sẽ bị dọa hư, nói không chừng, còn sẽ cho rằng đầu óc mình đã bị hỏng.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô quyết định lúc này vẫn là không nói cho hắn sự tình chân tướng cho thỏa đáng, cô cười một cái, nói theo hắn: "Kiện Vũ, đúng vậy, loại vui đùa này không buồn cười."
"Ha hả, biết loại vui đùa này không buồn cười, em còn nói? Ha hả......" Âu Dương Kiện Vũ có chút trách cứ cười nói.
"Kiện Vũ, đáp ứng em, đừng cho cô gái kia tự xưng là em gái Thu Tiểu Quân tới gần anh, cô ấy rất nguy hiểm, cô ấy tới gần anh là có mục đích khác." Trầm mặc một hồi, cô nhìn mặt hắn, thật nghiêm túc nói.
"Trục Nguyệt, em suy nghĩ nhiều rồi, cô ấy tới gần anh chỉ là muốn nghe tin tức của chị cô ấy mà thôi." Hắn không thể lý giải cô vì cái gì mà bài xích Thu Tiểu Hi, "Anh không có nói với cô ấy là chị cô ấy đã không còn ở trên thế giới này."
Đối với Thu Tiểu Hi, hắn không tránh được áy náy. Cảm thấy chị cô ấy đã không còn trên thế giới này, chính mình lại yêu chị cô ấy, cho nên hắn cũng nên chiếu cố Thu Tiểu Hi.
"Trục Nguyệt, em rốt cuộc đang sợ cái gì?" Hắn có thể cảm giác được trong lòng cô có cất giấu việc gì đó.
Thu Tiểu Quân có thể đoán được, nếu thành thật nói cho hắn biết, người kia có tướng mạo em gái mình, nói dối là Thu Tiểu Hi, rằng Bạch Trục Nguyệt là quỷ, hắn khẳng định sẽ cho rằng mình đang nói giỡn. Cô cau mày, bất an nói: "Kiện Vũ, em nhìn ra được, cô ấy đối với anh có hứng thú, em sợ cô ấy sẽ cướp anh đi."
"A, Trục Nguyệt, em thật sự suy nghĩ nhiều quá." Hắn nhẹ nhàng cười rộ lên, nâng tay lên ôn nhu vuốt ve mặt cô, "Hiện tại, trong lòng anh chỉ có em, mặc kệ là người phụ nữ nào cũng không cướp anh đi được."
Nghe cô bất an nói ra những lời này, hắn cảm thấy rất cao hứng, cảm thấy, nguyên nhân nhất định là bởi vì cô thật để ý đến mình, mình có địa vị ở trong lòng cô ấy, cũng giống như Mạc Thiếu Đình, Mạc Hoa Khôi.
BẠN ĐANG ĐỌC
|EDIT - HOÀN - NP| Một tiểu yêu tinh bốn con sói đói - Dã Sắc
Lãng mạnTác giả: DÃ SẮC Bản gốc: 127 chương (đã hoàn) Edited: Cutimap Nguồn: Mễ Trùng - wikidich === Biến cố lớn xảy ra khi cô bị tai nạn xe, vào lúc cô tỉnh lại thì phát hiện biến đổi lớn trên khuôn mặt của mình, cô đã hoàn toàn đã thay đổi, thành một nữ...