Woojin lòng vòng trong cửa hàng tiện lợi cả nửa tiếng để xem nên mua cái gì về nấu, rốt cuộc cũng chỉ mua vài gói mì, xúc xích và một ít trứng. Ở nhà có cả kim chi nữa, nên chắc Woojin sẽ làm mì full topping luôn, nhưng đó là bữa ăn đêm phục vụ Youngmin, không phải cho cậu
Woojin mua hai cuộn kimbap về ăn, cậu cất hết đồ vào tủ lạnh, nôn nóng chờ Youngmin đến. Nhưng 7 tiếng đồng hồ không bao giờ là nhanh, Woojin biết anh đang làm việc nên cũng không nhắn tin hỏi han. Woojin cuốn chăn nằm chán nản trên ghê sofa rồi ngủ quên lúc nào không biết.
Đang ngủ bỗng bên tai xuất hiện tiếng ô tô, Woojin tung chăn chạy ra mở cửa, vội xỏ dép rồi chạy xuống mấy bậc thang. Đúng là xe của Youngmin, Woojin mở cổng ra cho anh lái xe vào, rồi nhìn thấy gương mặt mệt mỏi của Youngmin khi xuống xe, Woojin hơi lo lắng, chạy đến ôm chầm lấy anh
"Trông anh có vẻ hơi mệt"
"Ừ...một cô bé 8 tuổi anh chăm sóc hôm nay phẫu thuật ghép thận. Ca phẫu thuật rất thành công, nhưng đến khi chuyển sang phòng hồi sức tích cực thì lại có chuyển biến xấu... Cô bé còn chưa kịp gặp mẹ mình..."
Woojin nghĩ lúc này không nên nói gì, cậu chỉ nhẹ nhàng vuốt lưng anh an ủi. Vòng tay của anh lại vòng lấy cậu
"Anh không sao đâu... Rồi cũng sẽ quen mà, muốn làm bác sĩ thì phải vượt qua được... Huống chi là những bác sĩ phẫu thuật ngày hôm nay, chắc họ thấy buồn hơn nhiều..."
"Thôi được rồi, mau vào nhà đi, em nấu mì cho anh" Woojin buông anh ra, kéo tay anh vào nhà, nhưng anh vẫn giữ tay cậu lại
"Nhìn em kìa" Youngmin chỉ xuống chân Woojin, và cậu ngó xuống. Vì vừa nãy vội quá không kịp nhìn xem đâu là giày đâu là dép nên giờ chân trái cậu đang xỏ giày, chân phải xỏ dép lê. Youngmin tiến lại gần hơn, chỉ thẳng vào ngực cậu. Woojin nhìn xuống, thấy chiếc áo ngủ đã bị bung hai cúc, chắc do vừa nãy ngủ nên mới bị mở ra. Youngmin giơ tay cài lại nút lại, vừa cài vừa nói
"Phải chú ý một chút, mặc như này ra ngoài dễ bị cảm lạnh lắm"
Woojin gật đầu đứng im chờ anh cài cúc áo hộ, nhưng cậu giật mình nhận ra Youngmin không cài vào, mà là cởi ra thêm, gương mặt chất đầy sự nguy hiểm. Woojin nhanh chóng giật lấy áo chạy vào nhà, không quên quay lại lườm Youngmin một cái
"Anh đừng có giở trò lưu manh"
Mãi một lúc lâu sau, khi Woojin đang cặm cụi nấu mì trong bếp và Youngmin xem ti vi, anh mới buông một câu hờ hững:
"Da em đen thật"
...
Woojin lấy thêm một muôi bột ớt với ý định cho hết vào bát mì của Youngmin.
.
.
.
Woojin bê bát mì ra, muôi bột ớt kia may là đã trở về với cái hộp của nó. Youngmin có vẻ đói, trong 5 phút anh đã xử lý sạch sẽ, còn không quên khen Woojin một câu"Mì ngon lắm, quả thật anh không nhìn nhầm người"
"Nếu anh hẹn hò với em chỉ vì em nấu ngon thì em nấu cho anh lúc nào cũng được"
Youngmin tự giác mang bát đũa đi rửa. Woojin ngồi nhàm chán xem điện thoại. Youngmin rửa bát xong, anh định ra ngoài thì thấy một chiếc máy pha cà phê trông rất xịn, Youngmin không khỏi thấy tò mò
