Nhớ em, thiếu niên tuổi 20

648 86 19
                                    

"Abeno, tôi cực kì cực kì thích cậu."

Thiếu niên lúc ấy, nụ cười tươi như hoa, tỏa ra ánh dương quang mà hắn luôn mong muốn chiếm lấy. Thiếu niên ấy đã từng cười đùa bên hắn, luôn luôn làm những điều ngốc nghếch khiến hắn phải cau có.

Thế nhưng thiếu niên Ashiya ấy lại luôn bên cạnh hắn, luôn luôn bảo hộ hắn trong vô thức, luôn dành thứ tình cảm mà đáng ra hắn chẳng xứng nhận lấy trao cho hắn.

Abeno mãi mãi, sẽ chẳng bao giờ quên đi cái thiếu niên ấy, thiếu niên của tuổi 20.

                                         •
                                         •

"Abeno-san này, cậu biết không? Tôi ấy, cực kì yêu thích hoa hướng dương."

Nắng hè chói chang. Tiếng ve kêu miên man, những cơn gió mùa hạ thoang thoảng thổi qua căn phòng học, lùa vào ô cửa sổ đang rộng mở kia. Ashiya sảng khoái nhận lấy ngọn gió, vu vơ ngâm vài điều nhạc rồi lại hướng chàng trai tóc vàng kia, trêu đùa mà hỏi.

"Này Abeno-san, chi ít cậu cũng trả lời một câu đi chứ, nếu không tôi cứ như tên tự kỉ ấy."

"Lắm lời."

Abeno êm đềm ngồi trong căn phòng kiểu nhật, từ từ thưởng thức vị thơm của trà xanh, chẳng chút đoái hoài đến cậu nơi cửa sổ kia. Thiếu niên kia, tức giận phồng má, ôm lấy lông xù xù bên cạnh, tự lẩm bẩm vài câu.

Hè nóng, sân trường từng tấp nập giờ lại chẳng bóng người. Thật yên bình. Lại chẳng biết từ lúc nào, Ashiya chìm vài giấc ngủ.

Cậu lúc ấy chẳng biết bản thân đã mơ gì, chỉ biết đó là một giấc mộng đẹp. Đẹp đến nỗi chính mình chẳng muốn tỉnh, đẹp đến nỗi chính cậu chỉ muốn chìm đắm trong mộng tưởng ấy. Rồi trong tâm thức, cảm giác nhẹ hẫng như được ai đó bế lên khiến cậu bỏ lại giấc mơ đẹp đẽ kia, quay về với thực tại.

Cơn mát lạnh của điều hòa thật dễ chịu. Ashiya lúc này chợt tỉnh giấc. Khó hiểu một lúc lâu rồi lại bật cười. Abeno Haruitsuki, hắn quả nhiên thật khiến cậu muốn giận. Giận đến nỗi hóa yêu luôn rồi.

Đồ ngốc.

                                        •
                                        •

Đến năm cậu 18, hắn cũng 18.

Abeno cùng Ashiya vẫn bên nhau. Cùng một trường học, cùng một nơi ở. Ba năm cao trung đều sống cùng nhau.

"Này Abeno-san, sắp tốt nghiệp rồi, chúng ta nên làm gì đó nổi bật một chút nhỉ?"

Vẫn là bộ dạng ngốc nghếch ngày nào khi hắn mới quen cậu. Abeno chỉ thầm lặng ngắm nhìn thiếu niên kia, ngây ngô vui cười, bán tán cùng đám bạn cùng lớp. Đến khi Ashiya nhìn mình mà hỏi, Abeno vẫn cau có nhìn cậu, làm vẻ như bị phá giấc ngủ, từ từ ngóc đầu lên, hằm hằm đối mặt với thiếu niên. Đâu mấy ai biết, trong đôi mắt vàng ươm ấy lại có bao nhiêu ôn nhu.

"Đồ con nít 5 tuổi."

Giọng nói âm trầm khó chịu, lại chẳng biết truyền bao nhiêu tâm tư. Khuôn mặt điển trai vừa ngó lên được chút lại lập tức bị hắn vùi lại vào mặt bàn. Ashiya bên cạnh cũng chỉ tức giận phồng má.

【AbeAshi】Nhớ em, thiếu niên tuổi 20Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ