LX

318 61 34
                                    

- Nếu con không nỡ ra tay với nó, ta sẽ làm! Chiều chuộng quá lại sanh tật, cứng đầu không nói nổi. Đến nhà ga mua vé xe lửa, 4 ngày nữa chúng ta khởi hành!

- Vâng!

Kim V ra sức khuyên bảo j-hope, càng nói càng cãi, càng khuyên càng lì lợm. Hắn dùng lại kế sách cũ, đè người kia ra và mong rằng có thể giải quyết mọi chuyện trong êm đẹp. Nào ngờ vừa có động thái đã bị anh nắm thóp, đánh thùm thụp vào lưng hắn rồi chạy đi mất.

"Chỉ còn 2 ngày ... làm sao đây? Phải nói gì để em ấy nghe mình bây giờ?"

Tối đến anh còn đuổi Arzt Luther dọn sang phòng V mà ngủ, còn mình thì ngủ 1 mình trong phòng lão. Biết rõ lý do con dỗi, lão ngồi thở dài, nhìn qua Kim V tóc tai rối xù, hỏi:

- Con lại dùng kế cũ à?

- Dạ ...

- Ôi nhất quá tam, con trai ạ! Thằng bé dù ngây thơ cũng đâu thể dính bẫy của con tận 4 lần? Tính ra thì ngày trước nó cũng là Sĩ quan Cấp cao mà.

Hắn nghe thì cũng thở dài, nằm phịch xuống giường kéo chăn đến tận đầu.

- Cha ngủ ngon!

- Ngủ ngon!

Sáng hôm sau, hắn lướt thướt xuống căn bếp rộng với cái đầu nhức ong, cả người lâng lâng như sắp bay vì cả đêm qua ngủ chập chờn. Nhìn đồng hồ đã hơn 7 giờ sáng, căn bếp vắng lặng vì nhân viên đã được Arzt Luther cho nghỉ từ tuần trước ngay khi cuộc bạo loạn đầu tiên xảy ra, cả nhà hàng rộng lớn thế này chỉ có mỗi 3 cha con thật cô đơn quá, Hope lại còn đang giận hắn ... Mở tủ lạnh tìm ít rau thịt để làm bữa sáng thì mới phát hiện trong đó chẳng còn gì ngoài vài lát củ hành và chút rau chân vịt, cả trứng cũng hết. V thẩn thờ, chạy ngược lên phòng vừa gõ cửa vừa gào lên:

- EM ƠI! HẾT ĐỒ ĂN RỒI, MÌNH ĐI CHỢ NHÉ!

- KHÔNG ĐI~

Chưa dứt câu, cánh cửa phòng đã bị hắn đẩy bung dính tòong teng trên bản lề. Mặc anh phụng phịu quay chỗ khác, tên tóc vàng hoe này vẫn trưng gương mặt cún nhỏ biết lỗi ra trước mắt anh, miệng mếu máo:

- Anh không bắt em đi Hà Lan nữa đâu!! Em không đi thì anh không đi, cha muốn đi ... cha đi 1 mình!

Người cha đáng thương nghe rằng 2 đứa con cưng sẽ mặc kệ mình tự dọn đi thì tức giận, hùng hổ bước về phòng mình.

- Đây là phòng của ta! Các cậu có nói lời yêu đương mật ngọt thì mời về phòng, phòng ta bé nhỏ không phù hợp cho các cặp yêu nhau đâu. Mời!

Biết lão không hiểu ý, hắn vội đi đến nói nhỏ:

- Con muốn cùng Hope đi chợ mà, cha khoan nóng đã! Trong nhà hết đồ ăn rồi ...

Arzt Luther liếc ngang dọc đủ đường nghĩ đúng là nên lo cho cái bao tử trước, ném chiếc áo khoác kaki cho hắn, lão giục:

- 2 đứa có đi chợ thì nhanh lên! Bây giờ đã sắp 8 giờ rồi.

Hope còn đang bỉu môi giận dỗi cũng bị lôi đi chợ. Suốt cả tuần ở trong nhà, không biết thế sự ra sao nên khi vừa bước xuống đường, anh đã ngỡ ngàng khi đường phố vắng tanh, lâu lâu mới thấy 1 chiếc xe đạp chạy ngang. V dắt anh đến chợ, đa số hàng quán đều đã đóng cửa, số ít cửa tiệm còn buôn bán thì lại lụp xụp, xập xệ. Cả 2 ghé vào 1 tiệm trà phô nhỏ xíu mua chút thịt và ít hoa quả, trong lúc chờ tính tiền, anh hỏi bà chủ vài câu:

(HOÀN) Bông hoa giữa miền băng giá [VHope]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ