Tôi ngồi trên mái nhà, nắng tràn đầy sân, nhuốm màu ấm nóng. Tôi nheo mắt nhìn lên bầu trời, gió lùa êm ả, không một gợn mây.
Có cánh chim chao trên tầng cao xanh ngát.
Bóng râm choàng trước mắt, một khuôn mặt hiện ra.
- Em sẽ bị say nắng nếu cứ tiếp tục ngồi ở đây đấy!
À, đó là anh, là Choi Soo Bin, là người anh tôi luôn muốn yêu, luôn muốn nhớ. Anh mặc áo cộc màu cam còn đủng đỉnh duy cái quần lỡ đen xì. Tôi luôn muốn nói anh nên tìm cách mặc quần áo tốt hơn nhưng chính gu thời trang của tôi cũng chẳng phải khá khẩm gì.
Tôi cười mỉm, không muốn đứng dậy, chỉ đáp lại anh:
- Sẽ không đâu. Bởi em là con của những tia nắng này.
Anh cười vì câu nói của tôi. Tôi biết nó ấu trĩ, nó không chút trưởng thành.
Nhưng tôi muốn vậy, tôi muốn anh nhìn thấy mặt này của tôi, một đứa nhóc con ngày ngơ đêm ngẩn, luôn đòi hỏi bảo vệ yêu thương.
Không phải một thằng điên ích kỷ.
- Con gì cũng sẽ bị phạt bởi thiên nhiên thôi. Huống chi em còn là con người.
Anh đưa tay tới, tôi đón lấy, theo anh bước đi.
Tôi còn nhớ, ở một ngày xa hơn, chúng tôi bước dưới mưa, ô trong tay tôi cầm, còn anh rũ mắt lặng thinh.
- Sao vậy, anh?
Tôi lo lắng, anh đã như vậy cả ngày hôm nay, không muốn nói một lời, cũng không cười với tôi.
Tôi có thể chịu được tất cả, chỉ duy việc trong đôi con ngươi ấy không phản chiếu tôi ở trong đó.
- Không sao...
Tay tôi siết chặt lại.
Tôi không có quyền biết sao? Hay tôi còn quá nhỏ để biết chuyện gì đang xảy ra?
Việc giả vờ đáng yêu dường như đã không còn tốt như trước nữa. Tôi cần phải là một thằng đàn ông.
- Lại đánh nhau sao?
Tôi điều chỉnh lại giọng mình, khiến nó nghe không quá ghê tởm.
Tôi muốn biết mọi thứ.
Anh không đáp lời.
Tôi biết mình đã đúng.
Tên rác rưởi tệ hại.
Thật vô lí khi lão ta là cha của người xinh đẹp đang đi bên cạnh tôi.
-... Hãy nói với em rằng anh không bị thóa mạ ngay sau đó.
Yên lặng vẫn kéo dài.
Nếu như tôi không chỉ là một thằng yếu đuối với cơ thể bạc nhược này, thì tôi đã bảo vệ anh một cách tốt nhất.
Hoặc đem chôn sống lũ tồi kia, hoặc nhốt anh bên cạnh tôi mãi mãi.
Hướng tới ô cửa sổ đọng ánh tuyết, tôi thấy lấp ló dưới cánh tay áo sơ mi là những vết sẹo không thể mờ.
Ánh tà chiều sáng tím đổ lên bóng anh, bôi đầy lên đuôi mắt biết cười.
Tôi nắm lấy đôi tay gầy guộc ấy khi anh đang vui vẻ khua khoắng về một chú chó hoang anh vô tình gặp trên đường. Anh dùng vẻ mặt ngạc nhiên nhìn tới tôi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Oneshot] [KaiBin] Anh Và Tôi
FanfictionWriter: Chii Disclamer: Tình tiết truyện hoàn toàn không có thật. Nhân vật không thuộc về tác giả. Summary: Anh cùng tôi trong khung trời tràn nắng. Anh rời tôi khi trời ngớt hạt mưa. Warning: Truyện có chứa chi tiết tự hại, tự sát, những căn bệnh...