anh ơi

6.5K 618 56
                                    

vkook | anh ơi

☆.

"anh ơi?"

tiếng gọi thất thương trong màn đêm cô quạnh. em nằm vật vã trên chiếc giường bấp bênh cũ mèm. trái tim em đập mạnh mẽ như hồi chuông reo hớt hãi. em giật mình, tỉnh giấc trong cơn hoang mang, em ngó nhìn xung quanh cũng chỉ còn mảnh trăng tàn le lói bên khung cửa sổ.

anh đâu rồi?

đôi mắt em phủ đầy sương long lanh, nước mắt em lập lòe theo từng nhịp chớp mắt. hạt pha lê trong suốt rơi lõm bõm trên khuôn mặt trắng nõn nà. em ôm lấy trái tim mình, mặc cho hàng lệ rơi giàn giụa trên khuôn mặt em thế kia, trái tim em vẫn đau như chìm vào hố sâu tận không đáy.

xung quanh em là mảng không mù mịt. bóng đèn đường yếu ớt ngoài kia vụt mãi chớp tắt, lòng em lạnh giá như có băng. em vô vọng gọi anh trong cơn tĩnh mịch u khuất.

chợt em nhìn ra phía đằng xa. kìa, em thấy rồi. là anh đó.

nụ cười em chốc nở trên môi, em trấn an lòng mình. không sao cả, thế gian ngoài kia bao nhiêu có đáng sợ, cũng chẳng hề hấn gì đâu. có anh rồi, em sẽ không lại cô đơn, sẽ không lại cô độc, sẽ không lại chán nản.

em lại nằm xuống, em cảm nhận được làn da mình được anh mơn trớn, vuốt ve dỗ dành em hãy ngủ đi, có anh đây rồi, em đừng lo sợ thế giới ngoài kia có như miệng đáy tử thần vồ mất đi linh hồn em.

có anh đây rồi.

em nhắm mắt, nước mắt rũ rượi trào ra khỏi khóe mi, em không hiểu. cứ đến buổi đêm em lại như đứa trẻ đi lạc, hoang mang nơi khu rừng âm u không một ánh sáng, lối đi của em chắn toàn cây xanh. em sợ hãi, không ai cần em cả. em tuyệt vọng ngồi thụp xuống nơi đáy lòng lạnh căm. em thút thít, khóc cho nỗi lòng u oán đen đúa. nụ cười em như bông hoa nở rồi chóng tàn, héo úa theo không gian trôi về miền kí ức.

rồi có bóng hình ai đó, dẫn lối cho em đi. em vô thức đi theo người đó. người đó cao lớn lắm, vững chãi lắm. em thấy người đó có lẽ đang phát sáng, vì đôi mắt em đang dần mờ đi theo bước chân người.

"anh ơi..." em chỉ kịp chóng gọi một tiếng nhẹ sau rồi anh đi mất.

em lại tỉnh dậy.

sáng rồi.

đôi môi em nứt nẻ, lẩm bẩm mãi tiếng gọi "anh ơi...". cho đến khi ánh sáng mặt trời dần ôm lấy tấm thân gầy gò của em. em nhận ra là mình lại phải tiếp tục sống tiếp.

em ủ dột, đồ ăn em làm dạo này vô vị quá. em nuốt không trôi. nước mắt bỗng dưng lũ lượt thi nhau trượt dài trên gò má em. em cố ngăn cho dòng nước mắt đó không chảy nữa, cớ sao trái tim em lại chua xót, đớn đau đập binh bang khắp lồng ngực.

em nhìn căn nhà đơn sơ em ở bấy lâu, sao bây giờ nó lại là một màu đen của tuyệt vọng?

bốn bức tường kia sao lại đáng sợ đến thế. tại sao thế giới ngoài kia lại vui vẻ đến thế?

vkook | anh ơiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ