Mạc Hoa Khôi bị Thu Tiểu Quân cưỡi bên trên, hai người đang thật ngọt ngào say mê nhập tâm, thời điểm Jack đẩy ngã cửa mới đồng thời quay đầu nhìn qua, nhìn thấy Jack cùng Mạc Thiếu Đình thì cực kỳ kinh ngạc.
"Jack? Thiếu Đình?" Nhìn thấy hai người bọn họ, Thu Tiểu Quân không tránh được, đặc biệt xấu hổ, vội vàng từ trên người Mạc Hoa Khôi tách ra, mặc quần áo thật mau.
Đúng thời điểm dục tiên dục tử lại bị hai cái bóng đèn đại siêu cấp xông vào, Mạc Hoa Khôi sau khi kinh ngạc qua đi thì tức giận đến hộc máu. Hắn nhìn Thu Tiểu Quân với vẻ kinh hoảng thất thố, lập tức choàng tấm chăn đơn lên người, trợn mắt bước nhanh đến trước mặt hai người bọn họ, "Ách, Mạc Thiếu Đình, Jack, nơi này là nhà của ta, phòng ngủ của ta, hai người tới làm gì?"
Từ lúc tiến vào, đôi mắt Mạc Thiếu Đình không giây nào rời khỏi Thu Tiểu Quân.
Nhìn đến đầu tóc bạn, đôi mắt màu hổ phách, hắn trăm phần trăm xác định buổi tối hôm đó ở hoàng cung trong phòng ngủ của mình, mọi sự phát sinh tuyệt đối không phải mình nằm mộng mà là sự thật. Trong lúc nhất thời, hắn không nói hai lời liền đẩy Mạc Hoa Khôi ra, bước nhanh tiến lên giữ chặt tay Thu Tiểu Quân nhanh chóng đi ra ngoài.
Mạc Hoa Khôi thấy thế, trong lòng khẩn trương, một bên tay duỗi ra, cấp tốc giữ chặt tay kia của Thu Tiểu Quân.
"Mạc Hoa Khôi, cậu buông cô ấy ra." Mạc Thiếu Đình lập tức quát.
"Mạc Thiếu Đình, cậu có phải hay không lẫn lộn đầu đuôi?" Mạc Hoa Khôi tức giận đến bốc khói, nhìn mặt Mạc Thiếu Đình, miệng giương cao cực kỳ trào phúng hỏi, "Trục Nguyệt là người phụ nữ của tôi, chúng tôi yêu nhau, người nên buông cô ấy ra là cậu, là cậu, chứ không phải tôi, hiểu không?"
"Các người thực lòng yêu nhau?" Nghe câu nói đó, Mạc Thiếu Đình trong lòng vừa kéo, thấp thấp đầu, thực khẩn trương khẩn nhìn chằm chằm Thu Tiểu Quân, "Là đúng sao? Em thực yêu cậu ta?"
Hắn giống như sợ hãi sẽ nghe được câu trả lời nào đó, thời điểm hỏi Thu Tiểu Quân những lời này, thanh âm hắn ẩn ẩn có điểm run rẩy.
"......" Thu Tiểu Quân trầm mặc, hoàn cảnh như vậy thật sự làm cô khó xử, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, hắn cùng Mạc Hoa Khôi, ai cô đều không đành lòng thương tổn.
Cô trầm mặc, không thể nghi ngờ làm Mạc Thiếu Đình thực bi thương, chính là, hắn như cũ vẫn duy trì một tia hy vọng, lại lần nữa thật cẩn thận hỏi: "Tiểu Quân, còn anh? Thành thật nói cho anh, em có yêu anh hay không?"
Thu Tiểu Quân nhìn mặt Mạc Hoa Khôi, lại nhìn mặt Mạc Thiếu Đình, không ngừng rối rắm, "Thiếu Đình, em, em..."
"Được, hiện tại anh cũng không vội biết đáp án của em. Bây giờ đi theo anh, anh có chuyện muốn nói rõ, chúng ta tìm một chỗ nào không ai quấy rầy nói chuyện." Mạc Thiếu Đình như thể biết được cô sẽ không nói, cho dù nói cũng sẽ không nói ra lời làm mình vừa lòng, hắn đơn giản ngắt lời cô, kéo tay cô tiếp tục đi ra ngoài.
Bên này, Mạc Hoa Khôi cũng không buông tay, giữ chặt tay Thu Tiểu Quân không bỏ. "Mạc Thiếu Đình, tên hỗn đản này, mau thả Trục Nguyệt của tôi ra, cô ấy là của tôi."
BẠN ĐANG ĐỌC
|EDIT - HOÀN - NP| Một tiểu yêu tinh bốn con sói đói - Dã Sắc
Lãng mạnTác giả: DÃ SẮC Bản gốc: 127 chương (đã hoàn) Edited: Cutimap Nguồn: Mễ Trùng - wikidich === Biến cố lớn xảy ra khi cô bị tai nạn xe, vào lúc cô tỉnh lại thì phát hiện biến đổi lớn trên khuôn mặt của mình, cô đã hoàn toàn đã thay đổi, thành một nữ...