Đó là 1 trận đấu tại làng ven hồ.
Tôi được spawn ngay chỗ thuyền cạn, biết được hunter sẽ spawn ở thuyền lớn, tôi mau chóng chạy thẳng ra đó với hi vọng sẽ thu hút được sự chú ý của hắn.
Đó là lần đầu tiên tôi gặp anh ta...
Một bóng lưng dài mặc bộ vest Âu thanh lịch, cao tầm 2m, khiến cho tôi bất giác cảm thấy hận cái con số 1m60 đầy khiên tốn của mình. Sẵn tiện đang không vui, tôi gọi to:
- Đồ hunter thối, mau lại bắt ta đi.
Và hắn quay lại... Một chiếc mặt nạ màu trắng tinh, bên trên vẽ 2 chấm thay cho 2 con mắt hướng về phía tôi. Theo bản năng, tôi lùi về phía sau vài bước, bật găng lên sẵn sàng cho 1 pha kite 5 máy đầy nghị lực.
Nhưng không! Hắn ngay sau khi nhìn thấy tôi liền quay ngoắt đi, hướng thẳng về phía bờ biển." Không ổn"- tôi thoáng nghĩ, nhanh chóng chạy theo sau hắn. Nếu cứ đi theo hướng đó, nhất định hắn sẽ gặp 1 trong những người đồng đội của tôi!
Não tôi căng lên, tình thế bây giờ thật nguy hiểm. Xui xẻo thay gặp ai không gặp, lại gặp ngay cô Emily vốn yếu đuối về mặt thể chất. Tôi khẽ nhìn lướt qua bộ vuốt sắt đồ sộ kia, đầu thoáng nghĩ tới khoảng khắc những chiếc móng sắc nhọn găm vào người vị bác sĩ yếu đuối. Trong vài giây tôi khẽ rùng mình, miệng buột ra một câu mà tôi không ngờ lại có thể thay đổi lịch sử của trận đấu...
- Đầu củ cải hói, ngươi không được đụng vào cô ấy. Có giỏi thì bắt ta này!
Thân thể đồ sộ của hắn bỗng khựng lại.
Kì thực thì tôi không hề biết hắn có hói thật hay không, vì tên này đội một chiếc mũ dài trông vô cùng quái dị. Chỉ là vô tình tưởng tượng thứ hắn che giấu sau lớp mũ kia, mà lại trúng ngay tim đen rồi sao. Nếu như hắn thực sự bị ta chọc giận, vậy thì tốt quá, rốt cục cũng có thể lôi kéo thời gian cho đồng đội sửa máy...
Tôi đang chìm vào suy nghĩ mông lung thì chợt nhận ra nãy giờ kẻ đó đang nhìn mình chằm chằm, hắn vẫn im lặng, nhưng dường như cái sự im lặng của hắn làm tôi sợ hơn thì phải...
Hắn tiến về phía trước 1 bước. Tôi chợt nhận ra bản thân mình không ổn mất rồi, mau quay gót chạy thật nhanh trước khi bị bắt....
Hộc... Hộc...
Tôi thở dốc. Mồ hôi nhễ nhại. Máu từ trán chảy qua khắp má. Tay chân đầy vết xước xát. Lưng áo bị rách 1 mảng bự tổ chảng.
Rốt cuộc hắn lại chẳng hề đuổi tôi, thay vào đó, hắn để tôi đau đớn và bất lực nhìn từng người đồng đội của mình bay lên không trung, mọi nỗ lực giải cứu của tôi đều bị hắn chà đạp không thương tiếc.
Tôi nằm dài trên mặt đất trong vô vọng. Con quái vật đáng sợ này rốt cục mạnh đến mức nào, lại có thể giết hết 3 người kia mà thậm chí không cho họ bất kì 1 cơ hội nào để giải xong máy. Với cái debuff giải mã siêu to khổng lồ kia, tôi nghĩ mình cũng chẳng còn gì để mất, đành nằm dài trên mặt đất chờ hắn tới xử đẹp tôi. Còn tận 5 máy mã hóa, hầm có mà xuất hiện bằng niềm tin...
BẠN ĐANG ĐỌC
[JackNaib]Tôi đã lỡ say anh mất rồi
FanfictionBản quyền các nhân vật thuộc về Identity V Cp chính: JackNaib Có thể có 1 số cp phụ đi ngang qua, nhưng fic hoàn toàn tập trung vào cp chính Vừa ngược vừa hường. Có chứa nội dung nam nam, không thích thì thôi