Tại vùng đất Ingary, nơi mà những đôi hia bảy dặm và áo choàng tàng hình có thật
, thì việc làm đứa con đầu lòng trong gia đình ba anh chị em đúng là một điều hết sức rủi ro. Mọi người đều biết bạn sẽ là người bị thất bại trước nhất, và tệ hại nhất, nếu cả ba người quyết định đi thử vận may.
Sophie Hatter là chị cả trong ba chị em. Ngay cả làm con gái của người đốn củi cô cũng không được, vì nếu vậy thì cô còn có cơ hội thành công chút ít. Bố mẹ cô thuộc gia đình khá giả và làm chủ một tiệm nón trong thị trấn Market Chipping. Đúng vậy, mẹ cô qua đời khi Sophie chỉ mới hai tuổi và em Lettie vừa một tuổi. Bố cô tục huyền với người học việc trẻ tuổi nhất trong cửa tiệm, một cô gái tóc vàng xinh xắn tên là Fanny. Fanny ngay sau đó sinh một đứa bé gái thứ ba, tên là Martha. Việc này có thể biến Sophie và Lettie thành hai chị em ghẻ xấu xí, nhưng cả ba chị em đều lớn lên rất xinh đẹp, mặc dù Lettie là người mà mọi người đều cho là đẹp nhất. Fanny nuôi cả ba đứa con gái với cùng một sự yêu thương và không có thiên vị Martha chút nào.
Ông Hatter rất tự hào về ba đứa con gái của mình và cho chúng đi học ở ngôi trường tốt nhất trong thị trấn. Sophie chăm học nhất. Cô đọc nhiều sách, và nhanh chóng nhận ra cơ hội có một tương lai sáng sủa của mình rất là ít ỏi. Thật là một điều thất vọng của cô bé, nhưng cô vẫn vui vẻ, chăm sóc cho hai người em và hướng dẫn Martha cách tìm vận may khi thời điểm đến. Vì Fanny lúc nào cũng bận rộn với cửa tiệm, Sophie là người chăm sóc hai cô em gái. Sự la hét và kéo tóc giữa hai đứa nhỏ dường như là bất tận. Lettie không hề có ý định trở thành, kế Sophie, người ít thành công nhất.
“Thật không công bằng!” Lettie hét lên. “Tại sao Martha phải là đứa may mắn nhất chỉ bởi vì nó sinh sau cuối? Tao phải là người cưới hoàng tử mới đúng!”
Martha ngay tức khắc đốp chát lại rằng nó sẽ tự mình làm giàu mà không cần cưới ai cả.
Rồi Sophie phải lôi hai đứa ra và vá lại áo cho chúng. Cô bé rất khéo léo với đường kim mũi chỉ. Cô từng may cho Lettie một bộ áo màu hồng sậm vào ngày May Day trước khi câu chuyện bắt đầu, mà Fanny bảo rằng không thua kém bộ áo nào từ cửa tiệm sang trọng nhất ở Kingsbury cả.
Vào khoảng thời gian này mọi người bắt đầu nói đến mụ Phù Thủy của vùng đất Hoang phế. Ai cũng nói mụ phù thủy đã đe dọa tính mạng con gái của đức vua và ngài đã ra lệnh cho pháp sư đương triều, Pháp sư Suliman đến vùng đất hoang và xử trị mụ ta. Thế rồi Pháp sư Suliman không những bị thua cho mụ phù thủy, ông còn bị mụ giết chết nữa.
Và rồi, vài tháng sau, một tòa lâu đài cao lớn, đen đúa sừng sững hiện lên trên đồi cạnh thị trấn Market Chipping, thổi những luồng khói đen đúa từ bốn cái tháp cao và nhỏ, mọi người đều chắc mẩm rằng mụ phù thủy lại ra khỏi vùng đất hoang và trở về phá hoại đất nước như năm mươi năm trước. Ai cũng sợ hãi. Không ai ra đường một mình, nhất là vào ban đêm. Đáng sợ hơn nữa là tòa lâu đài không đứng yên một chỗ. Có khi nó chỉ là một cái bóng đen trong cánh đồng hoang phía tây bắc, có khi nó nằm trên những mỏm đá hướng đông, và có khi nó nằm dưới chân đồi kế bên cây thạch nam chỉ phía sau nông trại cuối cùng ở hướng bắc. Có khi người ta còn có thể thấy nó di chuyển, với những luồng khói xám đầy bụi tỏa ra từ bốn tòa tháp. Trong khoảng thời gian dài, mọi người đều chắc rằng tòa lâu đài sẽ đi xuống thung lũng, ngay cả vị thị trưởng cũng định gởi thơ xin nhà vua trợ giúp.