Khi được đưa lên bàn phẫu thuật, Điền Chính Quốc nhìn bóng đèn trên trần, nói với Phương Đằng:
"Bác sĩ Phương, nếu tôi xảy ra chuyện không hay, mong anh cho phép anh trai tôi thường xuyên đến chăm sóc cho anh Thái Hanh, có được không?"
Phương Đằng vừa tiêm thuốc gây mê cho Điền Chính Quốc vừa nói: "Không được, tôi không cho phép. Cậu phải người chăm sóc cho anh ta, cậu nhất định không có việc gì đâu, tôi hứa."
Sau khi nghe hết câu này, Điền Chính Quốc bắt đầu nhắm mắt lại, rơi vào trạng thái hôn mê sâu.
Bên ngoài, Kim Thái Hanh căng thẳng đến độ tay chân run rẩy, hắn cứ đi tới đi lui, đi qua đi lại. Bác sĩ Trịnh Hạo Thạc cũng có mặt, anh nhiều lần an ủi Kim Thái Hanh, nhưng nói gì thì nói, bản thân anh cũng lo lắng không kém gì hắn, làm sao mà an ủi được.
Kim Thái Hanh ngồi trên ghế, hai tay đan lại, cúi đầu chống trán. Hắn liên tục thở dài, đôi khi không kìm được mà rơi nước mắt, rồi lại buồn bã đứng dậy đi tới đi lui.
Trịnh Hạo Thạc ra ngoài mua cơm trưa và sữa tươi vào, hắn cũng không ăn không uống. Chị dọn dẹp cùng quản gia đến bệnh viện hỏi hắn vài câu, hắn không nói được gì, linh hồn như không còn ở đây nữa, mà là đang ở trong phòng phẫu thuật. Trịnh Hạo Thạc thấy hắn như thế, liền đáp thay.
Chị dọn dẹp mang hai lồng cơm đến, bên trong toàn là món ngon, còn có hai bình giữ nhiệt chứa hồng sâm được nấu rất kỹ.
Kim Thái Hanh cơm không ăn, nước không uống, hắn cứ ngồi thẫn thờ như vậy. Chị dọn dẹp và quản gia nói hết lời hắn cũng không lung lay, đành phải ra về. Trước khi về còn phó thác cho Trịnh Hạo Thạc, dặn anh chiếu cố Kim Thái Hanh giúp.
Mấy tiếng đồng hồ sau, Trịnh Hạo Thạc mới thành công trong việc ép hắn uống được nửa bình hồng sâm. Lúc này trong người hắn dường như được thư thái một chút, mới tiếp tục đứng dậy đi tới đi lui, nhưng sắc mặt không còn ủ rũ như trước nữa.
Kim Thái Hanh một mình hồi tưởng lại những khoảnh khắc trước đây sống cùng Điền Chính Quốc, trong lòng chỉ nổi lên sự ân hận cay đắng, lầm lỗi của hắn lớn như biển cả, không cách nào tha thứ được.
Cậu ở bên cạnh hắn lâu như vậy, chấp nhận mọi lời sỉ nhục cùng hành hạ của hắn, vẫn như cũ không than van lấy một lời.
Người như cậu, từ nhỏ đến lớn đều được cưng chiều, tính cách cũng không tốt, nhưng chỉ vì hắn mà thay đổi, buông bỏ tất cả.
Cậu để mặc cho hắn xem như Điền Chính Nghiên mà dày vò trong hoan ái.
Để mặc hắn xem là thế thân mà ôm ấp gần gũi trong men say.
Nếu đổi lại vị trí đó là hắn, liệu hắn có chấp nhận được không? Dĩ nhiên là không, đây là một nỗi đau cực kỳ lớn, một sự sỉ nhục không thể để yên.
Thế nhưng cậu vẫn im lặng, vẫn bên cạnh hắn, vẫn chấp nhận tất cả. Dường như hắn đã quên mất rằng, cậu cũng là con người, cũng biết đau, biết mệt mỏi.
Cậu luôn bảo rằng cậu ích kỷ, nhưng so với sự ích kỷ của hắn, thì sự ích kỷ của cậu chẳng đáng là gì.
Cậu mắc bệnh ung thư từ lâu, nhưng hắn chẳng hề hay biết, cũng chẳng quan tâm, vẫn cứ như trước mà nhục mạ, mà đánh đập, mà hành hạ.
BẠN ĐANG ĐỌC
|| Vkook / Chuyển Ver || Tỉnh Mộng
Fanfiction"Anh Chính Nghiên yêu anh, anh cũng yêu anh ấy. Và, em cũng yêu anh. Anh vì anh ấy mà đau lòng đến độ này, tại sao anh không nghĩ cho em? Em cũng biết yêu, cũng biết đau lòng, em cũng như bao nhiêu người khác thôi. Vậy mà anh lại xem em như một tảng...