Tiết Dương ngủ đến tận trưa hôm sau mới lờ mờ thức giấc. Vẫn là một bộ dáng ngốc lăng ngả ngớn trên giường, bản thân hắn không biết hiện tại cần làm gì trước a.Điều quan trọng nhất là tìm Hiểu Tinh Trần. Nhưng hai tên hắc bạch đạo trưởng là đi khắp thiên hạ cứu thế tầm phào gì đó. Tiết Dương biết phải đến đâu tìm đây ? Nói kiếp trước, lần đầu gặp gỡ giữa Tiết Dương và Hiểu Tinh Trần chính là do hắn diệt môn Thường gia. Hiểu Tinh Trần mới đến tận cửa truy đuổi Tiết Dương hơn ba tháng liền để bắt về.
Vậy, hắn có nên như kiếp trước đi giết người, để rồi "được" Hiểu đạo trưởng đến bắt không ?
Nhưng nếu vậy, kết quả không phải cũng như kiếp trước sao ? Hiểu Tinh Trần vẫn truy hắn, bị bắt lên Kim Lần Đài, gặp Kim Quang Dao, rồi Ôn Nhược Hàn, rồi Âm Hổ Phù,... Không được a.
Hay hắn đi diệt đạo quán Tống Lam ?
Đệt, càng không được ! Hiểu Tinh Trần sẽ móc mắt đem cho cái tên đáng ghét đó.
Hay là, Tiết Dương lần này sẽ không ném phấn độc làm hư mắt Tống Lam nữa... Mà trực tiếp móc mắt tên đó ra rồi để dành luôn ?
Được nha, vậy lỡ Hiểu Tinh Trần có móc mắt mình cho Tống Lam. Tiết Dương hắn liền lấy con mắt của Tống Lam lắp vô cho Hiểu Tinh Trần. Vậy Tinh Trần y sẽ không mù lòa nữa.
Nhưng, nếu y biết đôi mắt mình đang sử dụng là của tên họ Tống kia, chẳng phải sẽ đau khổ, dằn vặt suốt đời sao ? Có khi còn như kiếp trước, cầm Sương Hoa tự vẫn. Nếu vậy, lần trọng sinh này của Tiết Dương coi như vô nghĩa rồi. Hắn thực không muốn y hướng mình mắng "kinh tởm" thêm lần nào nữa.
Rốt cuộc, vẫn nên tạm "nhân từ" vậy. Điều đầu tiên cần làm, đi Nghĩa Thành tìm A Thiến thôi !
Mà khoan...
Tìm con nhỏ mù đó rồi để nàng ở đâu ? Cho nàng đi theo Tiết Dương, rồi làm thành một băng đại lưu manh, tiểu lưu manh hay gì. Không được, Hiểu đạo trưởng nhất định tức chết a.
Ha.
Đúng là, từ bao giờ Tiết gia này phải bận tâm mấy chuyện thiên hạ chứ.
Tiết Dương bật cười, tự giễu. Chết một lần, đúng là vẫn còn tư vị.
Rời khỏi Thanh Lâu, Tiết Dương nhảy tung tăng xuống phố tìm cái lót bụng.
- Thực muốn ăn ngọt a.
Quả thực rất lâu rồi, hắn chưa nếm thêm viên kẹo nào. Viên kẹo đường cuối cùng của Hiểu đạo trưởng cho, hư mất rồi. Nhất định khi tìm được, hắn sẽ đòi y cả gốc lẫn lãi luôn !
Càng nghĩ tới Tiết Dương càng thỏa mãn, vừa đi vừa cười cười đến sáng lạng. Tâm trạng cũng cực kì hưng phấn mà thuận tay rút lấy một cây hồ lô của người bán hồ lô ven đường. Cũng không ai dám hó hé câu nào đòi hắn trả tiền mua.
Hôm nay, đường phố Quỳ Châu không lạ. Tiết Dương hắn lạ. Phi thường kì lạ !
Chính là bình thường, một bộ dáng tiểu lưu manh vừa ăn quỵt vừa đạp đổ sạp hàng người ta. Nhưng cư nhiên hôm nay, Tiết Dương hắn là cứ cười cười như trúng nắng, còn hai tiếng "cảm ơn" khiến chủ sạp hàng kia nghe xong liền xém khuỵu một gối, muốn hết cả hồn.
BẠN ĐANG ĐỌC
Tống Tiết || Trọng Sinh... Yêu Ngươi Lần Nữa
Hayran Kurgu" Ta không màng đời trước ngươi làm bao chuyện ác. Chỉ cần hiện tại ngươi chấp thuận, Tống Tử Sâm ta nguyện bảo hộ ngươi cả đời. Giữ ngươi bên mình, không rời xa nữa. Cũng là tránh ngươi sanh sự giết người, chỉ an phận ở bên ta... yêu ta. Mỗi ngày...