Mở đầu

6 0 0
                                    

  Tôi mê mấy con nhện chết đi được. Tôi thích sưu tầm nhện từ ngày còn nhỏ xíu. Tôi sục sạo hàng giờ trong cái chòi cũ nơi cuối vườn nhà, để săn tìm những con vật tám chân, thuộc loài côn trùng ăn thịt này. Tóm được tên nào, tôi đem thả ngay vào phòng phủ. Chuyện này thường làm mẹ tôi tức điên lên.

  Thường thường, chỉ một hai ngày là những tên này chuồn thẳng cánh, chẳng bao giờ "gặp gỡ" lại nữa. Nhưng thỉnh thoảng có vài tên lẩn quẩn trong phòng ngủ của tôi lâu hơn. Có một cô nhện giăng tơ phía trên trường tôi, đóng đô tại đó như một tên lính gác, gần một tháng trời. Đi ngủ, tôi mơ màng tưởng tượng cô nàng mon men xuống, bò vào miệng, trượt qua cổ họng để vào bụng tôi và đẻ ra một đống trứng. Những em bé nhện sẽ nở ra và nhấm nháp ngon lành nội tạng tôi, trong khi tôi vẫn sống sờ sờ. 

  Ngày còn bé tôi... "khoái được sợ" lắm.

  Năm lên chín tuổi, ba má cho tôi một con tarantula nhỏ. Đó là một giống nhện miền Nam châu Âu đen thui thủi, vừa to con vừa có nọc độc. Con tarantula của tôi không to, không có nọc độc, nhưng đó là món quà tuyệt vời tôi chưa bao giờ nhận được. Gần như suốt ngày, thức dậy là tôi chơi đùa với nó. Tôi phục vụ nó tối đa: ruồi, châu chấu và những con giun nhỏ tí teo. Đồ ăn thừa mứa đến thối rữa luôn.

  Thế rồi, một hôm, tôi đã làm một chuyện ngu ngốc. Xem một phim hoạt hình có cảnh máy hút bụi nuốt chửng một nhân vật trong phim. Cậu ta chẳng hề hấn gì, vùng vẫy thoát ra ngay, chỉ bị lấm lem và nổi quạu lên một cách rất buồn cười.

  Cảnh đó ngộ nghĩnh tới nỗi làm tôi muốn thí nghiệm ngay với con nhện của tôi.

  Không cần phải nói, các bạn cũng biết chuyện xảy ra chẳng giống trong phim hoạt hình tí nào. Con tarantula của tôi bị xé ra từng mảnh. Tôi khóc quá trời, nhưng trước mắt có thay đổi được gì nữa đâu. Vì lỗi của tôi, con vật cưng của tôi đã chết. Khi biết chuyện, ba má tôi la thét tưởng sập luôn mái nhà: con taratunla là cả một món tiền đấy. Tôi bị mắng là vừa ngốc vừa vô trách nhiệm, và từ đó ba má tôi không cho tôi nuôi một con thú cưng nào nữa, dù chỉ là một con nhện vớ vẩn trong vườn.

  Tôi kể lại chuyện đó vì hai lý do. Lý do thứ nhất, để khi bạn đọc sách này, sẽ dễ hiểu hơn. Lý do thứ hai:

  Đây là một câu chuyện thật.

  Tôi không mong bạn tin đâu - chính tôi cũng không thể tin, nếu tôi chưa từng sống qua chuyện này. Nhưng đây là chuyện có thật. Tất cả những gì tôi tả trong sách đều xảy ra đúng y như những gì tôi đã trải qua. 

  Chuyện xảy ra trong đời thật, là khi bạn làm một điều gì ngốc nghếch, đương nhiên bạn phải trả giá. Nhưng trong sách, những người hùng, nếu thích, họ phạm sai lầm tùm lum, mà vẫn chẳng sao, vì cuối chuyện mọi thứ đều tốt đẹp. Người hùng đấm đá tụi xấu tưng bừng, lập lại trật tự đâu vào đấy và tất cả đều kết thúc... như mơ.

  Trong đời thật: máy hút bụi giết chết con nhện; lớ ngớ băng qua đoạn đường đầy xe cộ là người ta bị xe tông ngay; lộn cổ từ trên cây xuống, chẳng vỡ đầu cũng gãy tay.

  Đời thật, độc ác và tàn nhẫn vậy đó. Nó chẳng thèm quan tâm tới người hùng hay những kết cục có hậu đâu. Trong đời thật: chuyện xấu xảy ra. Người chết. Những cuộc tranh đấu thường thất bại. Kẻ ác thường thắng thế.

  Tôi muốn nói rõ ràng như vậy, trước khi bắt đầu kể chuyện.

  Còn một điều nữa: thật sự tên tôi không phải là Darren Shan đâu. Trong sách này, tất cả đều là sự  thật, trừ  những cái tên, là vì... Thôi, bạn cứ đọc tới hồi kết cuộc, bạn sẽ hiểu.

  Tôi không sử dụng bất cứ   tên thật nào của tôi, em gái, bạn bè và các thầy cô giáo của tôi. Không ai được nhắc tới bằng tên thật. Tôi cũng không cho bạn biết tên thành phố của tôi đâu. Tôi không dám.

  Nếu đây là một chuyện bịa đặt, nó sẽ được bắt đầu vào một đêm tối giông bão đầy trời với tiếng cú rúc và tiếng xào xạc dưới gầm giường. Nhưng đây là một chuyện thật, nên tôi sẽ bắt đầu tại một nơi thật sự nó đã xảy ra.

  Chuyện bắt đầu từ trong một phòng vệ sinh.



Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan _ Phần 1 _ Gánh xiếc quái dịWhere stories live. Discover now