Tôi như á khẩu,lùi lại sát tường. Phía bên kia,tổng cộng có ba người,không,đúng hơn là ba đứa trẻ thì phải,đang đưa tay lên miệng,ra dấu im lặng. Chú Ba và thằng Dũng dường như không hề hay biết. Từ trong nhà,chị Thắm mang thêm hai ly nước và vừa đi xuyên qua chỗ bọn nó đang đứng.
- Ơ Ơ
- Sơn.. Sơn... Có chuyện gì vậy mày.
- Ơ Ơ... Bọn nó... Bọn nó..
- Ai...Ai
Tôi ấp úng không nói được nên lời. Cổ họng như bị chặn đứng lại,vội đưa tay chỉ về phía trước. Thằng Dũng ra chiều rất khó hiểu. Chú Ba chưa kịp khấn cũng quay sang thăm dò.
- Có chuyện gì vậy mày. Sơn. Sơn.
- Ơ Hả.
Hai tiếng gọi lớn của chú Ba kéo tôi về thực tại. Ngay lập tức,ba đứa con nít cũng lẳng lặng biến mất đi. Khói nhang trên tay chú Ba cũng vừa tỏa sang nghi ngút.
- Mày sao vậy. Làm gì mặt trắng bệt vậy mày.
- Dạ.. Không. Không... Tự nhiên con thấy lạnh lạnh trong người thôi.
- Cái thằng.... Thôi để tao khấn cái rồi mấy chú cháu mình ngồi chơi.
Chú Ba thắp lại cây đèn cầy bị tắt rồi bắt đầu cầm nhang đứng khấn. Lúc này tôi đã lùi hẳn ra sau lưng chú. Cốt lõi là quan sát xem bọn nó còn ở đây hay không.
- thổ thần đất đai,cô bác xa gần,vong linh vất vưởng đến hưởng ít lộc trần,xin phù hộ cho gia đình tôi được bình an,sức khỏe và đường sự nghiệp,công việc sắp tới được thành công may mắn. Nếu đúng như mong muốn,tôi sẽ mâm cao cổ đầy không thiếu.
Chú Ba khấn một tràng,không quên đá mắt cho thằng Dũng sang thắp nhang. Khói đã bay nghi ngút ra tận ngoài đường. Lần này không có ai xuất hiện cả. Ba cái lạy đã được thực hiện,gửi gắm trong chút lộc trần này là hàng loạt những thỉnh cầu ham muốn. Để rồi xem,thời khắc nhang tàn,vận mệnh sẽ đạt đến đâu.
- Thôi xong rồi. Vào trong ngồi chơi Sơn.
Tôi nán lại thêm mấy phút để quan sát ngoài đường xem có ai xuất hiện hay không. Khoảnh khắc lúc nãy thực sự quá bất ngờ và đáng sợ. Tuy đêm qua đã có đối diện,nhưng hôm nay,quả thật kinh hãi hơn rất nhiều. Không biết có phải là ba cái bóng tối hôm kia không,nhưng thấy hình dáng rất quen thuộc. Dù là đưa tay lên ra dấu im lặng,nhưng trên khuôn mặt,không hề có mắt mũi miệng. Đó cũng chính là lí do mà tôi suýt nữa đã đứng tim.
- Ủa Dũng thế mai mày sửa lại ngoài này luôn hả.
- Đúng rồi. Tao làm mấy cái kệ để trưng bày,với bịt luôn đoạn trên của cái cổng này nữa cho an toàn. Nghe ba kể tao cũng ớn lắm. À còn mấy cái kệ ở bên trong nữa là đủ luôn.
- Um thôi tao cũng không biết nói gì. Chúc mày mua may bán đắt nhé. Mày về đây là tao mừng rồi. Mừng cho cả ông bà già mày nữa. Đâu cũng không bằng ở nhà.
- Ủa Sơn có gì ngoài đó sao mày nhìn hoài vậy.
- À đâu có. Tao coi nhang tàn chưa nhắc chú Ba đốt giấy.
Lạ thật. Nếu là đúng như quy trình,đáng lẽ giờ này bọn nó phải xuất hiện ở đây mà hưởng lộc rồi chứ. Nhang đã cháy được nửa cây,phía ngoài đường,vẫn chưa ai xuất hiện. Hay là vì bị bắt gặp,mà không dám quay lại nữa. Không đúng,nhẽ ra người sợ phải là tôi chứ.
Mau chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh,nếu cứ nhấp nhổm như này,chú Ba sẽ nghi ngờ ngay. Ngồi được một lúc thì nhang tàn,hai cha con thay phiên nhau người dọn bàn người đốt giấy. Tôi cũng hăng hái mượn cớ ra phụ để tiếp tục quan sát cho kĩ hơn. Thêm một lần nữa,vẫn không thấy ai xuất hiện hay hiện tượng gì khả nghi xảy ra.
- Vào trong làm vài chén cho vui mày. Sẵn tiện thử ít rượu tao mang về xem ngon không. Lâu lắm rồi anh em mình không nhậu đó.
Ngồi làm dăm bảy chén,tám đủ thứ chuyện trên đời,tôi ngà ngà say lúc nào không hay. Lâu lắm rồi mới uống một bữa ra trò như vậy. Gần mười một giờ rồi,tôi xin phép chú Ba với cáo từ thằng Dũng để về ngủ mai còn làm ca sáng.
Đứng dậy mà người cứ lảo đảo,đầu óc quay cuồng. Cảnh vật trước mắt dập dìu như con sóng biển. Khói đâu còn tỏa ra cay mắt quá.
- Mấy thằng nhóc con này. Khuya rồi. Về nhà đi chớ. Nhanh lên. Hử. Nói không nghe sao.
- Con lấy mấy cây kẹo thôi mà.
- Ủa. Xin kẹo hả. Ừ ngoan. Biết xin người lớn,lễ phép là tốt. Nhanh đi rồi về. Khuya rồi đó. Nghe chưa. Ba mẹ đâu.
- Dạ ba mẹ ở bên kia.
- Hả.
- Sơn...Sơn...Chỉ nghe đến đó,tự nhiên đầu óc quay cuồng,chân liêu xiêu đứng không vững nữa. Tôi ngã nhào vào cái cổng nhà chú Ba,trượt từ từ ngồi thụp xuống đất. Trước mặt là hai người đứng tuổi đang nhìn chằm chằm. Mấy thằng nhóc con lập tức lui ra,phá lên cười hỉ hả.
- Sơn... Sơn... Mày sao vậy. Uống tí đã say rồi. Để tao dìu mày về. Mày chửi ai thế.
- Chửi ai đâu. Tao bảo mấy thằng nhóc này về nhà đi. Cha mẹ đâu mà để lông bông thế.
- Có ai đâu mà. Mày say rồi.
- Kia kìa. Hả. Đi rồi à.
- Cái thằng,để tao đưa mày về.
Thân thể mềm như cọng bún,tôi chẳng còn biết ất giáp gì nữa,trước khi hoàn toàn bất tỉnh,chỉ kịp ngoái đầu lại và thoáng thấy những cái bóng đen đang vẫy tay chào.
- Chú... Chú ơi..
Một cái kéo tay lạnh toát làm tôi bừng tỉnh,mình đang ở đâu đây. Sao ngoài đường vắng vẻ thế này. Mấy giờ rồi chẳng biết nữa
- Chú chú.. Chú dẫm lên kẹo rồi. Tránh ra cho con lấy đi.
- Hả.. À ừ.
Ai đó vừa nắm chặt lấy cổ tay tôi kéo mạnh. Giật mình quay lại,thì ra là một thằng nhóc con đang lom khom nhặt kẹo. Khẽ nhấc chân lên,dưới dẹp đang dính chặt hai cái bánh cúng.
- Con nói cái này hả.
- Dạ đúng rồi. Chú dẫm nát mất rồi.
- Ơ hả. Ơ... Đừng...đừng quá đây...
Một gương mặt trắng toát không có mắt mũi miệng vừa ngước lên nhìn khiến tôi thót cả tim. Nó đang cầm một đống kẹo trên tay,từ từ tiến lại gần.
- Đừng.....đừng....đừng... .qua đây...đừng....
- Sơn... Sơn...
- Ọe ọe.
- Trời đất ơi cái thằng....
Chẳng còn biết gì nữa,tôi làm nguyên một bãi xuống nền nhà. Mắt cố mở nhưng mi cứ nhíu lại. Bên tai nghe văng vẳng giọng nói quen thuộc của ai đó.
- Đừng... Đừng...qua đây
- Tao đập cho cái giờ. Không qua sao dọn. Mày mơ cái gì mà hét ghê thế. Rồi còn ăn uống say xỉn như này nữa. Đã ế rồi còn bê tha. Chó nó lấy.
- Gâu gâu gâu.
Khốn nạn. Tưởng nghe má chửi là xong. Ai dè con chó nhà đối diện tự dưng sủa đổng. Một tiếng là ma,ba tiếng là người. Là sủa tôi chứ còn ai nữa. Mà sao đầu óc lại quay cuồng thế này.
- Má...má...má thấy thằng nhỏ ở đâu không má.
- Thằng nhỏ nào. Mày say lắm rồi. Ngủ giấc đi. Mai đi làm ca mấy.
- Dạ... Con không biết nữa. Ca chiều. Hức.
- Cái thằng.
Chẳng lẽ nào chỉ là một cơn ác mộng. Nhưng sao lại chân thực đến như vậy. Giọng nói,cái nắm tay,gương mặt như chỉ vừa hiện hữu ở đây mà.
Sáng dậy,đầu đau như búa bổ,cổ họng khô khốc,tay chân rã rời. Lâu lắm rồi mới say một bữa kinh khủng như vậy. Đang rửa mặt,tự nhiên phát hiện ra một vết bầm tím nơi cổ tay làm tôi sực nhớ đến giấc mơ đêm qua. Nghĩ lại vẫn còn nổi da gà. Chẳng hiểu sao cứ liên tục rơi vào trạng thái nửa mơ nửa tỉnh như thế này. Nhất là từ lúc chú Ba cúng rằm đến bây giờ.
- Chú dẫm nát mất rồi.
Khoan đã. Chẳng phải là đêm đó,một chiếc dép của mình đã bay ra tới ngoài đường và dưới đế là hai cây kẹo đã bị dẫm nát sao. Cái kéo tay lúc đó,chẳng lẽ nào....
Càng nghĩ càng thấy đáng sợ. Nói không chừng,sự việc hôm đó cũng tương tự như giấc mơ đêm qua nhưng là vì tôi không thể chứng kiến nên bây giờ mới cho mộng tưởng lại. Rút cuộc thứ gì đang hiện diện ở đây và thực sự nó muốn gì. Cái cổ tay vẫn còn nguyên si vết bầm tím.