Chương 1: Xin Chào Soái Ca.

27 5 0
                                    

Một đêm mưa đầu mùa, mưa rơi rất nặng hạt, phá tan cái nóng do ánh nắng mặt trời ban ngày.

Biện Bạch Hiện quên bén mất chuẩn bị dù che mưa, nên đã mình trần cố chạy thật nhanh về nhà. Ban đầu cậu không để ý, tâm trí chỉ muốn về nhà ngâm mình nước nóng chứ cậu hiện tại lạnh muốn cóng rồi. Đến khi chạy ngang bãi rác gần nhà, cậu nghe tiếng kêu rên "Ư ử" của chó con. Bản thân cũng rất thích động vật nên cậu cực kì nhạy với những tiếng động này. Cậu dừng lại quan sát một lát, nhìn thấy một chiếc hộp nhỏ tiếng động phát ra từ nơi đó.

Bạch Hiền bước tới vươn tay lấy chiếc hộp, chiếc hộp lắc lư, còn có tiếng móng vuốt cào cào bên trong. Bạch Hiền mở ra thì bất ngờ. Ai lại bỏ giống chó Corgi lai husky đáng yêu như thế này. Thật đáng yêu. Nhìn đi vì lạnh mà run rẩy như thế này, có lẽ đói nên yếu ớt thế này, khuôn mặt đầy sợ hãi thế này đáng thương thật đáng thương ai lại đành lòng bỏ cho được, đúng là độc ác

Bạch Hiền bế chó con trong tay nâng nó lên đối diện với mình, cậu thở dài:

"Chó con ơi là chó con. Tuy ta thích ngươi nhưng ta không thể nuôi ngươi được, so với tình hình hiện tại ta đang nghèo muốn cạp đất, nuôi thêm ngươi có thể không có đất để cạp. Thứ lỗi, xin thứ lỗi."

Bạch Hiền đặt chó con lại chỗ cũ, cậu chấp tay nói: " Cáo từ."

Bạch Hiền bỏ lại chó con chạy nhanh về nhà. Bạch Hiền nằm lăn lộn trên chiếc giường không thể nào ngủ được, cậu cứ có cảm giác như mình thật có lỗi, thật độc ác, lại bỏ rơi một sinh linh bé nhỏ như thế, cảm thấy mình cũng giống những tên ác độc kia. Nhưng nghĩ đến hiện tại kinh tế của cậu hạn hẹp, không thể nuôi thêm thứ gì nữa. Có lẽ chú chó con kia sẽ thông cảm cho cậu. Rồi sẽ có người nhận nuôi thôi. Bạch Hiền an ủi bản thân suốt cả đêm cũng chìm vào giấc ngủ.

Trong mơ Biện Bạch Hiền mơ thấy hoàng tử chó, anh ta biến thành người vô cùng đẹp trai. Nở nụ cười tươi như ánh mặt trời ấm áp đi về mình, hoàng tử chó đứng trước mình nụ cười ấm áp tắt hẳn thay vào đó là lạnh lẽo, giá rét khiến cậu khẽ run người.

"Anh muốn làm gì?"

Hoàng tử chó khuôn mặt vô cùng tàn ác, bóp cổ cậu:" Cậu là đồ rắn độc, cậu dám vứt bỏ tôi. Hại tôi chết vì lạnh. Tôi sẽ đầu độc nọc chó vào người cậu khiến cậu bị dại mà chết. Hahaha."

" Oái....đừng.... đừng... tôi không muốn mang nọc chó.... không muốn bị dại đâu."
Bạch Hiền nói mớ, tay chân vùng vẫy loạn xạ trên giường đến mức rơi xuống sàn, khiến cậu giật mình thoát khỏi giấc mơ. Bạch Hiền ngồi dưới sàn nhìn ra ban công, sắc trời đẹp trong xanh sau cơn mưa đêm qua. Thì ra là cậu mơ, dọa chết cậu rồi.

Cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, xoa xoa cái mông của mình đi vào nhà vệ sinh. Trong đầu nghĩ rằng: "Có cần vì một con chó mà ai oán thế không? Dù sao cũng chỉ là động vật, cậu lo lắng làm gì?"

Trên đường đi làm, Bạch Hiền tuy dặn lòng không cần quan tâm, nhưng với bản tính thích động vật của cậu, cậu muốn xem thử chú chó đó đã được nhận chưa.

[HunBaek]Chủ Nhân Của Tôi Bị Thần KinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ