Diệp Thiên Minh đã tỉnh lại, bác sĩ Thích ngay lập tức cho làm kiểm tra cho ông. Dưới sự chờ đợi pha lần hồi hộp của già trẻ lớn bé nhà họ Diệp, bác sĩ Thích không hề tỏ ra thần bí mà công bố ngay kết quả: Tốt, chỉ cần theo dõi thêm ở bệnh viện khoảng 1 tuần nữa là có thể xuất viện. Tất cả mọi người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, Diệp Hạo lấy điện thoại ra thông báo cho Diệp Bảo biết, bên này, Nhạc Ân học anh lấy điện thoại ra gọi cho Elly. Còn Diệp Tề, Diệp Hạo vẫn chưa liên lạc được, đành đợi người đang ở bên Pháp kia tự gọi về, nào ngờ, tối hôm đó, Diệp Tề lại gọi về cho anh.
Lúc đó, mọi người đều ở trong phòng bệnh của Diệp Thiên Minh, có cả Elly. Diệp Hạo vừa bắt máy, đã nghe Diệp Tề nôn nóng hỏi
" Diệp Hạo, cha thế nào rồi??"
Thế nào rồi ư?? Diệp Hạo không trả lời, chỉ từ vị trí cạnh cửa sổ đứng lên rồi đi đến bên giường Diệp Thiên Minh nằm giờ đã nhung nhúc 4 người bao quanh đang nói chuyện, đưa điện thoại cho ông.
Diệp Thiên Minh bất ngờ, nhìn vào cái điện thoại trước mặt lại nhìn lên khuôn mặt đang quay đi chỗ khác của Diệp Hạo, không hiểu là gì. Diệp Hạo cũng chẳng thèm chuyện, chỉ đưa tay bật loa ngoài của điện thoại, ngay lập tức, vang lên giọng nói lo lắng của Diệp Tề
" Diệp Hạo, a lô, cậu làm sao vậy, sao không trả lời tôi ... a lô.."
" Diệp Tề!"
" Tề Nhi!"
"Anh kìa!"
3 tiếng nói đồng loạt vang lên, là Diệp lão, bà Diệp và Nhạc Ân. Elly thì vẫn đang thắc mắc nãy giờ, cũng nhận ra đó là anh trai của Diệp Bảo. Bà Diệp bên cạnh cô nhanh tay chụp lấy điện thoại từ tay Diệp Hạo, nói vội vào điện thoại
" Diệp Tề, con đó có phải không?? Sao giờ mới điện thoại về cho chúng ta ... Con có biết mọi người lo lắng cho con lắm không ... Con có sao không??" Vì vẫn còn ảnh hưởng bởi chuyện Diệp Thiên Minh tỉnh lại, nên giọng bà trở nên nghẹn ngào. Điều này làm Diệp Tề bên kia có chút bất ngờ, giọng anh bất giác dịu lại
" Mẹ, con xin lỗi đã làm mọi người lo lắng. Con không sao hết mẹ ạ, mọi người đừng lo cho con "
Bà Diệp mím môi cố nén cảm xúc xuống, bên kia, Diệp Tề tiếp tục lên tiếng
" Mẹ, cha con sao rồi??"
Nhắc đến chồng, bà Diệp ngay lập tức nở nụ cười, nhìn sang Diệp Thiên Minh, vừa hay cũng thấy ông đang mĩm cười đưa tay về phía bà. Bà hiểu ý, liền đưa điện thoại qua cho ông.
" Diệp Tề, cha đã tỉnh rồi, con không cần lo cho cha nữa "
Im lặng.
Diệp Tề sững sờ đến lặng cả người. Mấy ngày trước còn liên lạc được, anh biết cha anh còn khá lâu mới có thể tỉnh lại, rồi ngày nào anh cũng mong cha tỉnh sớm, nhưng đến khi nghe được giọng ông, bản thân anh không giấu nổi kinh ngạc và vui mừng. Giọng Diệp Tề run run
" Cha, cha đã tỉnh rồi ư ... tốt quá ..."
Mọi người xung quanh bất giác nở nụ cười khi nghe Diệp Tề nói, Diệp Thiên Minh cũng vậy
" Ừ, cha đã tỉnh, con cứ an tâm lo chuyện của con đi ....."
Hai cha con Diệp Tề tiếp tục nói chuyện vui vẻ, ba người phụ nữ ngồi bên giường chăm chú lắng nghe. Chỉ có một mình Diệp lão là chú ý đến có một người đang lẳng lặng đi ra ngoài: Diệp Hạo.
.............................................................
" Không muốn đối mặt hay là không dám đối mặt??"
Diệp Hạo bị bất ngờ, anh ngẩng đầu nhìn lên người mới nói, thấy Diệp lão thì vội đứng dậy, lắc đầu cười nhạt" Không phải, ông biết tính tình của cháu mà "
Diệp lão đưa mắt nhìn đứa cháu cao lớn hơn mình cả cái đầu, lại nhìn đoạn hành lang trống trải cách xa cửa phòng Diệp Thiên Minh còn ông, cảm thấy buồn cười. Ngồi xuống ghế, đợi Diệp Hạo cũng ngồi xuống, ông từ từ nói
" Buông bỏ được là tốt lắm rồi, còn cháu và cha cháu có gần gũi nhau được hay không, thì ta tùy vào 2 đứa vậy. Chỉ là ta không ngờ được, cháu có thể buông bỏ dễ dàng như vậy đấy "
Mấy ngày ở bệnh viện này, Diệp lão có thể thấy được sự quan tâm của Diệp Hạo dành cho cha mình, Diệp Hạo và bà Diệp cũng sống an ổn với nhau, qua đó ông biết, Diệp Hạo thật sự đã tha thứ cho cha. Nhưng tha thứ là một chuyện, đối mặt với nhau lại là chuyện khác, nhất là đối với mấy đứa con cháu nổi tiếng là lạnh lùng của ông, chuyện đối mặt càng quá khó khăn, thôi thì cứ để tự nhiên đi vậy.
Diệp lão chỉ bất ngờ một điều, Diệp Hạo buông bỏ quá khứ thật dễ dàng, ông đã nghĩ, có khi cả đời Diệp Hạo sẽ không tha thứ cho Diệp Thiên Minh. Khi Diệp Hạo quyết định đi du học, ông đã biết khả năng anh quay về nước là rất thấp. Quả vậy, 8 năm ở nước ngoài, mỗi năm anh chỉ về mấy ngày để viếng mộ mẹ, rồi dành ra đúng một ngày để qua thăm ông, xong lại về Anh, cứ như nước Anh mới chính là quê hương của anh vậy. Vậy mà đến khi Diệp lão dường như đã chắc chắn Diệp Hạo đã định cư ở bên Anh, thì anh lại quay về, lần quay về đó, anh ở lại khá lâu ... Ông hiểu ra, anh quay về chính là để giải đáp những khúc mắc còn ở trong lòng.
Ông đã tính lựa chọn một thời điểm thích hợp để nói chuyện với Diệp Hạo rồi, chỉ là chọn mãi không được, nào ngờ, tai nạn của Diệp Thiên Minh lại là ' thời điểm thích hợp' đó, không cần ông phải nói gì, Diệp Hạo đã tự tha thứ tất cả.
Cuộc đời thật lạ lùng như vậy, khi ta muốn buông bỏ thứ gì đó mà mãi không thể nào buông bỏ được, đến khi ta nghĩ ta không thể nào buông bỏ thì ta lại nhận ra, ta vốn đã buông bỏ từ bao giờ.
Diệp lão chìm trong suy ngẫm lang man, đợi mãi mới thấy Diệp Hạo ngồi bên cạnh ấp úng trả lời
" Cháu ... Mẹ cháu đã mất lâu rồi ... Nhưng cha cháu vẫn còn đó, cháu ... cháu ..."
Cháu không muốn phải ân hận chứ gì?? Diệp lão thấy Diệp Hạo ngập ngừng, đưa tay qua vỗ lưng anh ý bảo không cần nói tiếp nữa. Nói chừng đó cũng đã đủ cho ông hiểu rồi mà. Hơn nữa, còn làm cho ông thấy rất vui mừng, một niềm vui khó nói thành lời, con cháu thương yêu nhau chính là nguyện ước của bậc cha ông như ông mà. Diệp lão vừa gật gù vừa nói
" Khá lắm Hạo nhi, cháu có biết, cháu nói ra điều đó làm ông rất vui không??, ông cả đời cũng chỉ mong có như vậy ... " đang nói thì Diệp lão chợt ngừng lại, quay ngoắt mặt sang nhìn Diệp Hạo, híp mắt cười thần bí, hỏi anh
" Này, cháu có biết tại sao cháu lại dễ dàng bỏ qua mọi chuyện như vậy không??" Diệp lão đoán là Diệp Hạo sẽ không biết, quả nhiên, đứa cháu trai thông minh của ông nhìn ông rồi lắc đầu ngơ ngác, Diệp lão đắc ý, đưa tay vỗ lưng Diệp Hạo bồm bộp, vừa cười vừa trả lời một câu đầy ẩn ý
" Ha ha, thằng nhóc, cháu nên cảm ơn ông cháu đi, chọn cho cháu một cô vợ tuyệt vời như thế mà"
Vợ? Ân Ân?? Liên quan gì nhỉ??? Diệp Hạo cau mày khó hiểu, nhưng ngay lập tức lại hiểu ra liền, nhìn đôi mắt tự đắc của ông nội mình, anh chỉ biết mĩm cười thay câu trả lời. Anh hiểu ý ông rồi, ông ngụ ý rằng chính là nhờ có Nhạc Ân bên cạnh, tâm tình anh có sự thay đổi lớn, thế nên mới có thể buông bỏ tốt đẹp được như thế này.
Ông nội anh đã không hề nói sai. Từ khi gặp được Nhạc Ân, anh thấy mọi thứ xung quanh mình thay đổi khác hẳn, những suy nghĩ muộn phiền cũng không tồn tại lâu, anh có nhiều cảm xúc hơn, nói nhiều hơn, biết quan tâm nhiều hơn .... Tất cả, chỉ có Ân Ân của anh mới mang đến cho anh được, có cô, anh có cả thế giới tươi đẹp...
Ân Ân ....
Nhắc đến Nhạc Ân, Diệp Hạo hoàn toàn chím đắm trong hạnh phúc, đôi mắt rũ xuống nhìn không rõ tâm tư, nhưng khóe miệng cong cong đủ tố cáo tâm trạng của anh. Diệp lão ngồi bên đợi Diệp hạo đáp lời thấy cháu mình đã ' thăng hoa ', có lẽ không còn tâm trí nói chuyện với ông nữa, cũng không quấy rây, chính mình cũng ngồi tự kỷ, tự khen bản thân mình tiếp, ông vẫn luôn tự hào về cô cháu dâu Nhạc Ân đáng yêu của ông mà.
Hai ông cháu cứ thế im lặng được một lúc, cho đến khi, từ đàng xa vang lên tiếng gọi nũng nịu
" Andy! Ông nội! Hai người làm gì thế??"
Diệp Hạo nghe tiếng Nhạc Ân là lập tức ngẩng đầu, thấy cô đã chạy đến gần chỗ anh, vội đứng dậy
" Sao lại ra đây, ở trong phòng mà chơi " Diệp Hạo giang tay đón lấy Nhạc Ân vừa nhào tới, đợi cô đứng vững lại mới nói, giọng yêu chiều nhẹ nhàng
Nhạc Ân được ôm cũng vòng tay ôm lấy hông Diệp Hạo, úp mặt vào ngực anh lắc lắc đầu, giọng nhõng nhẽo " Không, đi tìm Andy thôi, không có Andy, buồn lắm ..." Nói xong càng siết chặt người Diệp Hạo lại, mũi hít hít cọ vào ngực anh.
Trái tim Diệp Hạo nhũn ra, không quan tâm Diệp lão ở sau lưng đang nhìn vào mình, đưa tay kéo đầu Nhạc Ân ra, ôm mặt cô hôn thật mạnh lên trán, thở một hơi rồi thì thầm
" Vợ ngốc, anh chỉ ngồi ngoài này nói chuyện với ông nội thôi mà, anh sẽ không đi đâu xa hết. Lần sau, không cần phải đi tìm anh, hiểu chưa nào?"
Nhạc Ân nghe xong thì chu môi lên, ra chiều không đồng ý, càng nhõng nhẽo hơn nữa
" Không thích, không cho Andy đi đâu hết .... Andy ngồi trong phòng rồi nói chuyện với ông cũng được mà, sao phải đi ra đây ... Nếu không ...." Nhạc Ân nghĩ ra được cách hay, mắt mở to nhìn Diệp Hạo hí hửng nói " Andy đi ra ngoài nói chuyện, thì phải cho Ân theo nữa, nha nha Andy .... Nha nha ông nội ..."
Sao tự dưng lại có ông nội anh vào đây nhỉ?? Diệp Hạo dở khóc dở cười, yêu chiều vuốt tóc cô vợ, đang muốn trả lời gì đó, thì đã nghe thấy tiếng cười thoải mái từ sau lưng của Diệp lão
" Ha ha, Tiểu Ân, cháu cần gì phải làm thế, chỉ cần cháu lấy một sợi dây rồi cột tay hai đứa vào với nhau, thì Diệp Hạo sao mà chạy đi đâu được "
Ồ, cách hay quá nhỉ. Diệp Hạo bật cười với lời trêu đùa của ông mình, lại nhìn khuôn mặt đang tỏ ra nghiền ngẫm của Nhạc Ân, nụ cười chợt cứng lại đầy lo lắng, ai chứ vợ anh là không ngần ngại gì mà làm theo cái cách kì quái đó. Quả nhiên, Nhạc Ân reo lên đầy vui mừng, nắm lấy tay Diệp Hạo hăng hái
" Andy, chúng ta đi kiếm sợi dây đi, buộc tay lại ...."
" A ha ha ha ..." Diệp lão vỗ ngực cười sặc sụa
Ha ha ... Diệp Hạo mếu miệng cười khổ trong lòng. Vợ yêu thật đáng yêu quá mà.
............................................................
Tin tức Diệp Thiên Minh tỉnh lại không được công bố ra bên ngoài. Bác sĩ đến khám và người nhà họ Diệp đều duy trì công việc hàng ngày như bình thường, không giấu diếm nhưng cũng không một ai bên ngoài biết gì.
Mà hiện tại, bên ngoài cũng đang có đủ chuyện để thoải mái mà bàn tán rồi. Vụ việc ở tỉnh Q lại có thêm diễn biến mới, như mọi người mong đợi, đối thủ của Diệp gia đã chính thức xuất hiện, mà vừa xuất hiện, đã công bố ngay tin tức bọn họ đang đàm phán với thương nhân người Pháp bí ẩn, dự kiến đến 90 % là mua được quyền khai thác vùng núi phía Đông kia.
Ngay lập tức, toàn bộ mặt báo đều giật tít
" Đối thủ lợi hại nhất của Diệp gia đã ra tay, một lần nữa đuổi theo sát nút Diệp gia. Liệu lần này, vị trí đứng đầu mới được bảo toàn kia, có thể nào lại bị đe dọa lần nữa hay không??"
........................................................
" Vị trí đứng đầu ư?? Con không hề biết chúng ta có cái vị trí này từ lúc này đấy " Diệp Thiên Minh trào phúng cười, gấp tờ báo qua lại rồi bỏ qua một bên, ông đón lấy ly nước bà Diệp đưa cho ông.
" Còn ai giỏi phong mấy cái danh hảo đó hơn tụi nhà báo nữa " Diệp lão ngồi bên cửa sổ cũng nhàn nhạt trả lời con mình, bản thân ông tự biết vị thế của Diệp gia, nhưng ông và các con cháu chưa bao giờ tự truyền tụng chính mình, những điều mà báo chí nói hoàn toàn do bọn họ tự xây dựng lấy mà thôi.
Diệp lão đợi Diệp Thiên Minh uống xong thuốc, tiếp tục nói chuyện
" Bên Diệp Bảo thế nào rồi?"
" Nó nói với con, 3 ngày nữa bọn chúng giao tiền "
" 3 ngày nữa sao??" Diệp lão trầm ngâm, khuôn mặt nghiêm túc, nhấn giọng với Diệp Thiên Minh " Nhắc nó cẩn thận cho ta, chuyện lần này không còn là đấu đá thương trường đơn thuần nữa đâu đó "
" Vâng, con đã nhắc nó cẩn thận rồi "
Diệp lão nghe câu trả lời thì gật đầu, thở dài một hơi, ông lẩm bẩm
" Tào Bính, không thể tha thứ được rồi "
Diệp Thiên Minh nghe Diệp lão nhắc cái tên Tào Bính, cũng muốn thở dài theo. Đưa mắt nhìn ra cửa sổ, chỉ thấy một bầu trời mùa đông âm u lạnh lẽo, lòng ông cũng chợt lạnh lại.
3 ngày nữa, ông nhất định phải chấm dứt đoạn quá khứ kia. Trả lại yên bình cho gia đình ông.
...........................................................................
" Sao các anh lại không cho tôi vào, tôi là vợ của Diệp Bảo, thiếu gia của các anh đấy "
Chu Lệ Băng khó hiểu nhìn hai người vệ sĩ cao lớn đang đứng chắn trước lối ra vào khu phòng bệnh VIP,t rời bên ngoài lúc này đang có mưa phùn, lạnh giá vô cùng, cô mặc bên ngoài một chiếc áo lông đen quý phái, gương mặt dưới tiết trời giá rét vẫn ửng hồng xinh đẹp, lời nói dù gay gắt nhưng vẫn dịu dàng dễ nghe như cũ. Vậy mà đối lại, hai người vệ sĩ kia vẫn đứng im như tượng, giọng đều đều trả lời
" Tiểu thư, xin cô về cho, không có lệnh từ cậu Diệp Bảo, dù có là ai, chúng tôi cũng không dám cho vào "
" Các anh ..." Chu Lệ Băng nghẹn họng, cô là vợ của Diệp Bảo đấy, chẳng lẽ chỉ vào thăm cha chồng bị ốm thôi mà cũng cần có sự cho phép của chồng sao, không quá vô lí à. Chu Lệ Băng buồn bực thực sự, giờ ở nhà chính Diệp gia, ai ai cũng nghe theo lời cô nói, vậy mà ở đây, cô chịu thua 2 người vệ sĩ này. Quay lưng lại, cô đưa tay vào túi xách lấy điện thoại, bấm số Diệp Bảo, thế nhưng, mãi không có ai bắt máy.
BẠN ĐANG ĐỌC
VỢ NGỐC - A Bối
DragosteAnh với tính cách lạnh lùng, vô cảm, luôn luôn một thái độ thờ ơ với mọi thứ, thêm đoạn tình vừa dang dở. Cô bị chứng tự bế bẩm sinh, khác biệt với người bình thường. Hai con người quá khác nhau đến như vậy, không tìm được nữa điểm tương đồng, lại b...