.Chương 29.

2.8K 214 14
                                    

"Giang Trừng!!! Ngươi đem nó đi ra, ngươi.... ngươi... ngươi.... Giang Trừng!!!"

Ngụy Vô Tiện hai tay ôm chặt cây đại thụ, một mặt khóc thảm hề hề nhìn Giang Trừng đứng xa vài trượng.

Giang Trừng vốn như thường lệ ôm Tiểu Bạch ngồi sưởi nắng trên bàn đá. Nghe được tiếng Ngụy Vô Tiện ngả ngớn từ xa đã ngay lập tức muốn đứng lên ôm Tiểu Bạch vào trong tránh hù dọa đến hắn. Ai mà ngờ được vậy mà Tiểu Bạch lại nhanh hơn hắn một bước, vùng vẫy kịch liệt mà nhảy xuống khỏi lồng ngực của hắn, bốn cái chân nhỏ chạy hướng ra đại môn.

Ngụy Vô Tiện hai chân vừa đặt vào đại môn liền nhìn thấy quang cảnh như vậy, cẩu nhanh hơn chủ hào hứng mà đón khách.

Mặc dù Tiểu Bạch còn nhỏ, nhưng hai cái răng nanh thoạt nhìn đã có chút sắc bén. Huống hồ nó còn đang vô cùng cao hứng, hoàn toàn đưa cả một hàm răng bén nhọn lộ ra bên ngoài, hấp ta hấp tấp chạy về phía Ngụy Vô Tiện.

Như thường lệ, Ngụy Vô Tiện hắn sẽ liều sống liều chết trèo lên người Lam Vong Cơ. Hoặc như khi còn bé chính là ôm lấy Giang Trừng. Nhưng hiện tại Lam Vong Cơ không ở, mà muốn tiến đến Giang Trừng lại phải bước qua Tiểu Bạch. Hắn cũng không có nghĩ nhiều như vậy mà dùng toàn lực leo lên đại thụ, nước mắt cũng vì kinh sợ đột ngột mà chảy xuôi không ngừng.

Đối với Tiểu Bạch, Ngụy Vô Tiện chính là cái người lạ. Mà Tiểu Bạch giống như cũng không cho Ngụy Vô Tiện sắc mặt tốt, phóng cả cơ thể nhỏ nhào lên người hắn, cũng chỉ cắn đến một đoạn váy dài, tuyệt nhiên không có ý định buông ra, dọa cho Ngụy Vô Tiện sợ đến cả sắc mặt trắng bệch.

"Giang Trừng!!! Cứu!!! Ngươi nghe hay không con mẹ nó, Giang Trừng.... ngươi.... "

Giọng nói của Ngụy Vô Tiện đã nhiễm ra những tiếng nức nở rõ ràng. Giang Trừng sao lại không hiểu chuyện. Biết hắn là thật sự sợ cẩu, trước nay cũng chỉ dám dùng lời nói đến dọa hắn, nào có mang đến một con cẩu thật bao giờ. Nhưng hiện tại mắt không thấy, Giang Trừng cũng có chút miên man bất định, chỉ được đứng một chỗ liên tục kêu.

"Tiểu Bạch, ngươi lại đây được không? Ngoan a... "

Tiểu Bạch tuy có chút hiếu động, chung quy vẫn là một con cẩu ngoan. Nghe Giang Trừng lên tiếng gọi liền từ từ nhả ra vạt áo của Ngụy Vô Tiện, phóng trở về đất. Lại sâu sắc liếc hắn một cái mới hai ba bước chạy trở lại trong lòng Giang Trừng.

Cảm nhận được vật nhỏ mềm đụng vào lồng ngực, Giang Trừng thiếu chút nữa bật cười thành tiếng.

....A... vẫn là một con cẩu, nghe lời như vậy, đáng yêu như vậy.

Hắn ôm lấy Tiểu Bạch, lại hảo ý đưa tay che chắn nó, cũng không biết Ngụy Vô Tiện có nhìn thấy Tiểu Bạch hay không, khinh bỉ nói.

"Nhìn xem tiền đồ."

Từ khi Tiểu Bạch an phận xuống, Ngụy Vô Tiện cũng đã kìm nén lại cảm xúc, tuy nhiên cẩu vẩn còn cách xa không đến hai trượng, hắn làm sao không sợ hãi. Đối với vài câu này của Giang Trừng vốn chẳng đâu là đâu với hắn, mặc kệ có mất mặt hay không, hắn vẫn là hai tay ôm chặt đại thụ, một mặt cầu xin hướng Giang Trừng.

[Đồng Nhân Văn Ma Đạo Tổ Sư] [Hi Trừng] Âm Thầm Thủ Hộ NgườiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ