Chap 5: Quá khứ đâu buồn. Nụ cười của chị và Nguyễn Cao Kỳ Cục

1.7K 79 5
                                    

Chị cười khổ trong nước mắt. Chị là đồ vô học như miệng cô vừa nói sao ?Không phải !
Minh Triệu đã từng rất hạnh phúc mà. Chị có cha có mẹ. Chị cũng được cắp sách đến trường như bao người khác. Rồi bất chợt, công ti ba chị sụp đổ. Ông suy sụp mà trở nên trầm tính hơn. Mẹ một mình nuôi chị ăn học, sức khỏe mẹ càng ngày càng yếu nhưng vẫn cố gắng lo cho chị có bằng tốt nghiệp 12 loại ưu. Sau đó thì chị nghỉ học, phụ giúp mẹ. Chị bươn chải với cái cuộc sống phức tạp này để lo cho ba mẹ và chính bản thân mình. Chị cũng đã có người yêu, phải, cũng là một cô gái, cô ta rất yêu chị, họ đã từng thề non hẹn biển, cô ta đã từng hứa sẽ lấy chị làm vợ, rồi cuối cùng cô ta từ biệt chị mà lên cái đất Sài Gòn này mà lập nghiệp. Cô ta đi suốt 3 năm không thư từ, không tin tức. 3 năm sau, chị phát hiện mẹ mình mắc bệnh tim, buộc lòng chị phải bán hết ruộng đất của tổ tiên để lại và cùng ba mẹ chuyển lên Sài Sòn sống, thiết bị bệnh viện ở đây tốt hơn, hy vọng sẽ chữa hết bệnh cho mẹ đồng thời chị cũng muốn tìm thấy người yêu của mình. Bao nhiêu tiền bạc đều đổ vào căn bệnh của mẹ chị mà càng ngày càng ít dần cho đến khi không còn đồng nào. Đồng lương ít ỏi của một đứa có sức khỏe yếu như chị thì được bao nhiêu.

Người con gái họ Nguyễn vừa mới bảo chị là đồ vô học ấy, chị không hề biết cô ta là người như thế nào, nổi tiếng ra sao là có lí do, thử nghĩ xem, căn trọ nhỏ của cô và ba mẹ chỉ vỏn vẹn mấy mét vuông, đủ để đặt một cái bàn thờ, một cái giừơng và mấy cái ghế. Trong bếp chỉ có vài cái tách, ba bốn đôi đũa cùng một mớ chén dĩa. Cuộc sống đã không đủ ăn, nói chi đến việc mua tivi. Nên việc chị không biết cô là ai không quá khó hiểu. Giải trí, người mẫu hay sàn diễn, niềm vui đối với chị là thứ gì đó rất xa xỉ. Chị chỉ mong một ngày có tiền để mua gạo đã là mừng rồi. Nhưng theo lời mẹ cô giới thiệu thì hình như cô là một người mẫu thì phải. Bà còn bảo KD nhà ta rất ư là vui tính, ở nhà cứ làm bà cười không ngớt. Cô vừa quét nhà vừa cười khổ :

-Vui tính cái con khỉ ? Tôi chả thấy vui tẹo nào. Người như cô ta cũng có thể làm người khác cười ? Nực cười ! Nói ra chẳng khác nào nói ChiPu với Hương Tràm là bạn thân ! ( Ặc )

Trong lúc chị còn bần thần nghĩ về chuyện quá khứ và con người họ Nguyễn bí hiểm kia thì cửa phòng tắm mở toang. Cô bước ra ngạo nghễ, thấy căn phòng vốn đã sạch nay đã được lau chùi kĩ lưỡng thì trong lòng có chút vui vẻ. Cô tiến đến sau lưng chị, vuốt nhẹ khuôn mặt chị một cách nâng niu, sau đó lại giở giọng châm chọc :

- Xinh. Sao lại đi ăn cắp chứ ?

Chị đang hưởng thụ hương thơm từ bàn tay kia, sau khi nghe câu nói ấy thì giận đến đỏ mặt :

- Tôi đã nói rồi. Đêm đó là bất đắc dĩ.

- Ồ. Ồ. Ra vậy. Đêm đó chị lớn tiếng mắng chửi tôi mà bây giờ phải ở đây giúp việc cho tôi ? Chị cần tiền lắm à ?

Chị lao xao trong lòng, đôi mắt chớp liên tục, tim không ngừng đập mạnh. Chị thề là chị muốn quăng trái tim này ra khỏi lồng ngực để nó khỏi nhảy loạn nữa. Lại nghĩ tên họ Nguyễn ngu ngốc này, nếu không cần tiền tôi đã ở nhà rung đùi nghe MV mới của Jack rồi. E hèm, KD cũng không đợi chị trả lời mà buông lời châm chọc :

[Triệu Duyên ] Yêu Chị . Ngôi sao sáng của em ( cover) Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ