Chương 7

468 32 9
                                    

-"Hoàng Hậu nương nương, Thuần Phi tới rồi ạ." Nhĩ Tình cung kính thông báo tới chủ tử đang chăm chú đọc án thư.

-"Ừm, mau cho triệu nàng vào."

-"Thần thiếp cung thỉnh Hoàng Hậu nương nương thánh an."

-"Muội muội mau ngồi xuống. Có phải hôm nay là buổi châm cứu cuối cùng không?"

-"Mà sao sắc mặt muội có một chút xanh xao? Muội không khỏe à? Hay để bổn cung cho truyền thái y." Hoàng Hậu để ý thấy nàng hôm nay có chút không ổn, mặt mày có vẻ nhợt nhạt.

Đúng thật muội không khỏe Dung Âm tỷ à, muội bệnh rồi, là tâm bệnh đã 12 năm.

-"Thần thiếp vẫn ổn, đa tạ tỷ tỷ lo lắng. Đúng thật hôm nay sẽ là ngày cuối, thân thể người có chút đỡ hơn tí nào không?"

-"Nhờ tay nghề xuất chúng của Thuần Phi, bổn cung dạo gần đây đã không còn toát nhiều mồ hôi lạnh, đêm cũng vì thế mà an giấc hơn."

-"Vậy thì tốt quá, để muội bắt đầu chuẩn bị, tí nữa sẽ dốc toàn lực giúp người mau chóng hồi phục."

Vẫn như mọi hôm, từ đầu chí cuối đều là để Thuần Phi phục vụ nàng. Nhưng hôm nay, sao y có vẻ chậm chạp, làm gì cũng có một chút ngập ngừng dạng như quyến luyến.

Nàng sấp người xuống, nhắm mắt thả lỏng, thư giãn một chút. Thì đột nhiên có cảm giác nút thắt yếm đang được tháo gỡ.

-"Hoàng Hậu, mọi hôm thường sẽ không như vậy, nhưng hôm nay thần thiếp sẽ bồi thêm châm cứu sau cổ cho người, cốt để đỡ nhức mỏi. Vất vả cho nương nương rồi, chịu đựng thêm một chút sẽ mau chóng hết hẳn."

Phải rồi, nàng mỗi ngày đều phải vận thân hơn hai ba canh giờ chấp quản sổ sách Hậu cung, cơ thể già yếu này đã bắt đầu đình công kêu khổ. Thật may có hảo muội thấu hiểu tâm tư. [Hoàng Hậu, chỉ có người ngây thơ..]

-"Tịnh Hảo, muội thật chu đáo, có muội cùng ta bầu bạn giữa chốn thị phi này thật sự đáng quý." Nói đoạn, mi mắt nàng bỗng nhiên nặng trĩu, chỉ còn lại tiếng thì thầm nhỏ dần, nhỏ dần. Nàng thiếp đi một cách vô thức. Có tác dụng rồi.

Dung Âm, ta xin lỗi nàng. Chỉ là ta muốn ngắm nhìn dung nhan này lâu thêm một chút, tỉ mỉ thêm một chút, gần nàng thêm nhiều chút nên đã tẩm kim gây mê ngay cổ nàng. Tịnh Hảo nhẹ nhàng đưa bàn tay chạm xuống tấm thân mát mẻ, mịn hơn lụa kia mà vuốt ve, không kìm nổi bản ngã, nàng cuối đầu, chầm chậm đưa đôi môi mình xuống, rãi lên bả vai, hõm cổ và dọc cả tấm lưng những chiếc hôn xuân tình. Bảo vật của nàng, từng thước trên cơ thể Dung Âm đều được nàng trân trọng mà nâng niu. Nàng nhẹ kê nghiêng người, nằm xuống cạnh chân ái, gần kề nhau đến mức chỉ cách đôi môi diễm tình của Dung Âm một sóng mũi. Vén nhẹ vài sợi tóc con rơi lã chã trước khuôn mặt người nàng yêu, nàng nhắm mặt lại, đưa đầu tiến tới nhẹ nhàng áp đôi môi mình lên hai cánh hồng kia. Mộng mơ đã quá đỗi chân thật.

Đã 12 năm rồi Dung Âm à, 12 năm cho đoạn tình cảm đơn chiếc này, ta căn bản là không biết cách dừng lại, cũng là không muốn nó dừng lại. Từ mến mộ, thành tương tư, 12 năm qua chỉ một mình ta gặm nhấm, cũng tốt, không thổ lộ để được ở bên cạnh nàng đường đường chính chính còn không nàng sẽ ghét bỏ, sẽ ghê tởm mà xa lánh ta, vậy còn đau lòng hơn gấp bội.

[Cao Ninh Hinh - Phú Sát Dung Âm] Tự TâmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ