Chuyện Của Cáo Và Trăng

41 4 0
                                    

[Author's note]
1/ Lâu lắm mới trở lại, cứ tưởng không xong nổi fic này rồi cơ. Fic lần này được viết dựa theo một bài hát.
2/ AU tu tiên (nhưng không chú ý phần tu tiên lắm...).
3/ BGM: 호랑수월가 (Horang Suwolga) - 상록수 feat. Narae.


Khi đến vùng đất này, đây là câu chuyện đầu tiên ngươi sẽ được nghe. Trải bao nhiêu năm tháng mà ngay cả các vị trưởng lão cũng không còn có thể nhớ rõ, câu chuyện ấy đã trở thành huyền thoại, tựa áng mây vờn quanh đỉnh Thái Bạch hay tuyết trải dài trên sườn đồi, theo ngọn Đông Phong tràn vào giấc ngủ của những đứa trẻ và rù rì trên những cánh hoa mỗi độ xuân về. Tất cả chúng ta đều biết về nó. Đó là ký ức đầu tiên trong tiềm thức của nhi đồng, là hành trang song hành trên mỗi bước chân của từng người con rời khỏi quê hương, và ngươi có biết điều này chăng? Khi ngươi trở về với đế đô đang chờ đợi ngươi, trở thành con người rực rỡ hơn nữa so với bản thân cũ kỹ mà ngươi đã bỏ lại, những vị thần tiên của câu chuyện ấy sẽ phù hộ ngươi cho đến ngày nhắm mắt xuôi tay.

Nếu ngươi đến nơi này từ hướng Đông, nơi chân núi, hẳn ngươi đã trông thấy một ngôi đền lớn. Tường trắng như tuyết, mái lợp ngói vàng, cột kèo đỏ thẫm, náu mình bên dưới những tán ngân hạnh vàng rực. Vào những ngày trời trong, ánh sáng sẽ nhảy múa trên những viên gạch của ngôi đền, ôm ấp từng bức tượng đúc từ đồng đen bảo vệ những vị Thần ngự trong đền, lướt đi trên mỗi mảnh ngói, lấp lánh như thể đó là phúc lành hiện thành hình dạng để người trần mắt thịt cũng có thể ngắm nhìn. Nếu đứng ở đỉnh núi nhìn xuống, ngươi vẫn có thể trông thấy ánh sáng lấp lánh của ngôi đền, trở thành kim chỉ nam cho thiên hạ khắp bốn phương. Mỗi năm cư dân đều tổ chức lễ hội linh đình ở đấy, dâng lên cơ man là bánh nếp và đậu phụ, rồi tiếng nô đùa của con trẻ ở sân đền sẽ rộn ràng đến nỗi ngấm sâu vào từng viên gạch. Thời gian sau đó khi ngươi trở lại và đứng ở sân đền đầy ắp lá vàng, không khó để ngươi nghe thấy âm thanh đó lần nữa vang vọng bên tai.

Đó là đền Thủy Nguyệt. Trong đền thờ Nguyệt Hồ. Ngươi thấy đấy, có rất nhiều phù điêu hình linh hồ ôm trăng trong đền. Thật là một việc hiếm thấy khi chúng ta lại tôn thờ những vị Thần mang hình hài như thế. Nhưng sau cùng, uy nghiêm của một người không được xác định bằng nhân dạng của họ, mà đối với thần thánh thì những tiêu chuẩn thông thường của con người lại càng không phù hợp. Nguyệt Hồ không bắt đầu như thần tiên, nhưng đã trở thành người xứng đáng để được tôn thờ.

Rất lâu về trước, hồ tiên vẫn chưa hoàn toàn tuyệt diệt trên thế giới này. Ngươi có từng nghe về chủng loài ấy chăng? Rất lâu về trước, không khó để bắt gặp bóng dáng những bộ lông ngũ sắc tuyệt đẹp của chúng tỏa sáng lấp lánh mỗi khi chúng bay nhảy xuyên qua những tán cây đượm nắng, cùng bước chân cưỡi trên mây gió và nhẹ như lông hồng, với đôi tai nghe thấy tâm tình của vạn vật trong thiên hạ, và cặp mắt có thể nhìn xa đến ngàn dặm. Nếu ngươi có cơ may trông thấy một hồ tiên, điều đó chẳng khác nào thần tiên đã ban phúc lành cho ngươi. Thế giới khi ấy rực rỡ, trong lành, rộng lớn, tràn ngập tài nguyên, bao dung, kỳ diệu. Trước khi lòng tham và sự đố kỵ khiến nó bị vấy bẩn và chật chội, mặt đất đã từng được lấp đầy bởi những sinh vật diễm lệ biết mấy. Khí chất phi thường của chúng tựa cơn gió mùa xuân, ngươi có thể hít một hơi và cảm thấy nó lấp đầy lồng ngực. Hồ tiên là một trong số đó, nhưng không ngoa khi nói rằng chúng quả thật xứng đáng với vị trí độc nhất vô nhị mà những loài khác sẽ khó lòng đạt được.

Chuyện Của Cáo Và TrăngWhere stories live. Discover now