Chương 95

451 5 0
                                    

Chương 95: Giải cổ

Khuya, vạn vật chìm vào giấc ngủ, riêng Hoàng cung rực sáng ánh đuốc. Giữa màn đêm nhấp nhoáng hai bóng người. Họ lướt trên nóc Hoàng cung, nhanh nhẹ như gió. Chốc sau, họ dừng lại và mất hút.

Tử Vân điện, nơi Hoàng thượng nghỉ ngơi.

Tử Hạo đương thiêm thiếp, ngay lúc phát giác trong phòng có người thì liền bị điểm huyệt đạo, toàn thân cứng đờ.

An Nguyệt Quân mặt không biểu tình, ánh mắt tĩnh lặng, nói: "Bắt đầu đi. Mất bao lâu? Ta canh chừng bên ngoài."

"Thật là... Đây là thái độ nhờ vả người khác đấy à?" Tề Thiên Phóng bất mãn liếc An Nguyệt Quân, nhỏ giọng làu bàu, tuy nhiên vẫn lấy chiếc lọ sứ nhỏ khỏi hòm thuốc, xem xét Tử Hạo bất động, trầm ngâm rồi nói: "Trước phải lấy huyết cổ ra. Vì loại huyết cổ này khiến sinh mệnh người trúng cổ và kẻ hạ cổ tương thông nên để kẻ hạ cổ không phát hiện, cần đưa một loại huyết cổ vô hại khác vào thay thế. Trong vòng nửa năm, kẻ hạ cổ sẽ không hay đâu. Nếu đúng theo trình tự này thì cần khoảng ba canh giờ."

An Nguyệt Quân gật đầu. Nửa năm? Chừng đó đủ rồi! Hắn bảo: "Giao cho ngươi." rồi liền quay đầu lánh ra.

Hắn an vị tại bàn gỗ cách đó không xa lẳng lặng thưởng từng chén từng chén trà, con ngươi thâm thuý sâu không thấy đáy giữa chừng bỗng mê man.

Lúc này nương tử đang làm gì? Có phải đang ngủ? Có nhớ hắn không?

Nghĩ tới đây, con tim bất giác nóng rực. Chắc là đang ngủ nhỉ? Đáy lòng hắn âm thầm nhung nhớ nương tử của mình một cách tỉ mẩn. Thời gian cứ thế chầm chậm trôi.

Lâu sau, An Nguyệt Quân quay lại, trông Tề Thiên Phóng mệt mỏi bước ra, gật đầu với hắn, bảo: "Huyết cổ đã lấy. Tuy nhiên có vẻ cổ độc ăn vào máu quá sâu, cần thêm thuốc giải cổ và mỗi ngày hít ít thuốc phiện. Bảy ngày sau, đầu óc sẽ tỉnh táo lại."

An Nguyệt Quân gật đầu, nhếch môi. "Được, phiền ngươi rồi."

"Ngươi cũng biết nói câu này? Ta tưởng ngươi chỉ biết mỗi sai bảo người khác, chẳng coi ai ra gì thôi đấy." Tề Thiên Phóng liếc An Nguyệt Quân tỏ ý nhạo báng.

An Nguyệt Quân chả ảnh hưởng, chỉ nhàn nhạt liếc một cái, đặt chén trà xuống, hỏi: "Xử lý gọn ghẽ, không để lại dấu vết chứ?"

Tề Thiên Phóng không vui ngó hắn, tự ái hỏi vặn: "Ta làm việc ngươi còn không yên tâm?"

An Nguyệt Quân không đáp trả cũng không phản bác, đứng lên. "Đi thôi."

"Thuốc giải hiện ta không cầm theo, phải về nhà lấy." Tề Thiên Phóng nhăn mày. Từ đây về nhà đường không phải ngắn, sẽ mệt lắm đây. Phiền quá!

"Ừ." An Nguyệt Quân chỉ ừ nhạt, cũng chẳng hề sợ Tề Thiên Phóng đi luôn.

Hai người tới trước cửa, ngó quanh thấy không có ai. Tề Thiên Phóng bước nhanh. "Vậy ta đi trước, tối mai sẽ trở lại."

An Nguyệt Quân gật đầu, đáy mắt thâm sâu khó lường. Hắn nhảy lên, biến mất giữa không trung, song không phải về hướng Nguyệt gia bảo.

Tướng Công Bám NgườiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ