4.

4K 294 46
                                    

Vương Nhất Bác bị ánh mắt nóng bỏng của Tiêu nhị thiếu gia làm cho bụng dạ quặn lại. Y không biết, chuyện gì cũng không biết, nhưng lại mơ hồ cảm giác được cái gì đó.

"Nhị thiếu gia...", y lắp bắp.

"Gọi Chiến ca", nhị thiếu gia nghiêm mặt.

Tiêu Chiến nhìn khuôn mặt thảng thốt của người nhỏ hơn mà vừa buồn cười vừa nhộn nhạo như có bươm bướm bay trong bụng. Hắn di ngón tay lên xương hàm tinh tế của Vương Nhất Bác, cưng chiều nhìn y mà nói, "Em không thể gọi phu quân của mình là thiếu gia được".

Một tiếng "phu quân", hai tiếng "của mình" làm Vương Nhất Bác cuối cùng bừng tỉnh đại ngộ. Y đã thành người Tiêu gia, dù gốc gác căn nguyên có rất nhiều phần trào phúng.

Nhưng mà Tiêu nhị thiếu gia dịu dàng với y quá. Ôi nhầm rồi, là phu quân của y, Chiến ca.

"C... Chiến ca", không dễ gọi tí nào.

Tiêu Chiến không để cho Vương Nhất Bác thôi ngẩn ngơ vì âm thanh chính mình vừa phát ra, rướn cổ lên hôn môi y. Vương Nhất Bác lần nữa trì độn. Nam nhân cùng nam nhân cũng có thể gần gũi thế này sao? Không phải y không biết hai người con trai có thể ở bên nhau, nhưng giới hạn cuộc sống của Vương Nhất Bác chưa từng biết đến một ví dụ chân chính nào cả.

Người y khẽ run.

Tiêu Chiến xoa xoa cái gáy mềm mềm của Vương Nhất Bác, vừa an ủi vừa dẫn dụ. Tay kia của hắn ôm thiếu niên dựa vào lòng mình. Vương Nhất Bác ngoan ngoãn để người kia sắp đặt, nói đúng hơn là không dám phản ứng. Y có run sợ, nhưng cũng không hiểu sao lại dần muốn quên đi, muốn an tâm. Thật lâu của thật lâu, bằng tất cả kiên nhẫn, sủng nịch và một chút bá đạo, Tiêu Chiến luồn được lưỡi mình vào trong miệng Vương Nhất Bác.

Y vô thức rên khẽ, cũng nhanh chóng nhận ra mình bị Tiêu Chiến làm cho cả người mềm nhũn từ lúc nào. Thế nhưng y không thấy khó chịu, mà Tiêu Chiến thì không ngơi nghỉ khám phá khoang miệng non nớt chưa từng trải qua tình ý cùng ai của Vương Nhất Bác. Nụ hôn có chút trúc trắc, gấp gáp. Không biết bằng cách gì mà Vương Nhất Bác cũng đáp lại, chủ động đưa đẩy lưỡi, cùng người quấn quyện. Y học Tiêu Chiến mài cọ lưỡi cùng khắp, rồi liếm mút cánh môi hắn. Y không nghĩ là mình hầu hạ ham muốn của phu quân, trái lại phần nhiều là bản năng tranh đoạt của nam giới thúc đẩy y.

Hỷ phục đỏ thắm lại nặng nề dần rơi xuống. Nụ hôn quá dai dẳng khiến Vương Nhất Bác không nhận ra thân thể mình mỗi lúc lại thiếu đi một tầng vải. Đến khi cả người đổ ập xuống giường thì toàn thân trên đã trần trụi, mà người bên cạnh vẫn nghiêm chỉnh hoàn nghiêm chỉnh, làm y nháy mắt đỏ mặt. Vương Nhất Bác quẫn bách, cực kỳ muốn tránh nhìn, nhưng Tiêu Chiến không cho thoát.

"Em không biết đêm tân hôn thì làm gì sao?"

"Ta... chưa từng... kết hôn". Chứ không thì y đâu có run cỡ này, còn là nam nam với nhau.

Tiêu Chiến phụt cười.

Thật ra khi ở bên cạnh người mình yêu, nếu không có khúc mắc tâm lý hay vấn đề sinh lý, bản năng sẽ tự động dẫn dắt cơ thể nên làm gì. Thế nhưng Vương Nhất Bác mười tám năm cắm mặt ở trại hoa, không hiểu phong tình, mấy chuyện ái ân đều là mơ hồ lạ lẫm. Y cũng có lúc tự an ủi, nhưng chưa hề mơ mộng cùng ai.

[SHORT FIC] THỦ ĐOẠNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ