Dưới ánh đèn lung linh trong đại sảnh, cả Hinata và Gaara đều như cảm thấy quên hết tất cả. Cả hai dường như đã không còn nhìn thấy ai ngoài nhau và không còn nghe thấy gì ngoài tiếng nhạc đang vang lên dìu dặt khắp căn phòng.
Chưa bao giờ Hinata cảm thấy như vậy, đó là lần đầu tiên, điều đó thật kì lạ và cũng thật tuyệt diệu. Một cảm giác tự do bay bổng không thể cưỡng lại được. Cả hai vẫn tiếp tục say mê trong thế giới riêng của mình mà không nhận ra rằng, mọi người đã lui ra hết và vây lại thành vòng tròn ngắm nhìn đôi “trai tài gái sắc” đó… Cho đến khi tiếng nhạc ngừng lại, cả hai người vẫn sẽ có thể chìm đắm mãi trong cơn mơ đấy nếu như không có tiếng vỗ tay rầm trời của mọi người xung quanh.
Gaara và Hinata khẽ giật mình, hai người vội buông nhau ra và ngượng ngùng nhìn mọi người. Những tiếng huýt sáo, tiếng reo hò và tiếng vô tay vang lên một cách đấy nhiệt hứng:
_ Bis bis… hay lắm! Kazekage-sama và Hyuuga tiểu thư nhảy đẹp quá!_ Hai người xứng đôi lắm lắm!...
Hokage-sama, Raikage-sama, Tsuchikage-sama, Mizukage-sama đều lại gần Gaara và nói:
_ Kazekage-sama! Xin chúc mừng nhé!_ Các…các vị chúc mừng gì cơ chứ! – Gaara khẽ đỏ mặt trước các vị tiền bối.
_ Thì chúc mừng ngài đã tìm được 1 cô gái vừa xinh đẹp lại vừa nết na như vậy! Người con gái tốt như Hyuuga tiểu thư bây giờ… không phải là dễ kiếm đâu!
_ Xin các vị đừng đùa mà! – Gaara nói.
Hinata thì đỏ lựng mặt, cô không biết phải làm thế nào… Hinata vội vã cúi đầu chào và nói:
_ Tôi không dám làm phiền các Kage-sama nói chuyện… Tôi xin phép cáo lui.Nói xong Hinata vội vã rời khỏi đó và đi ra ngoài khách sạn. Tsunade-sama nhìn Gaara và nói:
_ Kìa, Kazekage-sama, còn không mau đuổi theo đưa Hinata-chan về? Dù bây giờ khá an bình… nhưng con gái đi đường vào lúc muộn thế này… ai biết được có chuyện gì hay không?Vừa nghe nói thế xong, Gaara chợt thấy chột dạ, anh đỏ mặt và nói:
_ Vậy… xin… xin phép các vị… tôi đi trước…Nói xong anh vội vã đuổi theo Hinata ngay lập tức; để lại các vị Kage khác đang cố nhịn không cười thành tiếng vì… không ngờ Kazekage nổi tiếng lạnh lùng… lại có lúc đỏ mặt và dễ bị trêu ghẹo đến vậy.
_ Hinata-chan! – Gaara gọi với theo. Cô ngừng lại, quay người về phía sau thì thấy anh đang đuổi theo.
_ Gaara-kun! Có chuyện gì vậy? – Hinata ngạc nhiên.
_ Không… không có gì. Ừm… - Gaara khẽ ngừng một hồi lâu rồi nói: - Tôi đưa em về nhà được không?
_ Thực ra cũng không cần phiền thế đâu… - Hinata nói.
_ Nhưng… trời tối như vầy… tôi không an tâm về em!
_ Nếu… nếu anh đã lo lắng đến thế… - Hinata cúi mặt ngượng ngùng: - thì… đành phiền anh vậy.
Gaara khẽ mỉm cười nhẹ, anh cùng Hinata bước sóng đôi trên con đường vắng vẻ. Hai người đều cảm thấy ngượng ngùng… nhưng trong lòng lại có cảm giác gì đó êm đềm dễ chịu. Đặc biệt là Hinata, cô cảm thấy an tâm hơn bao giờ hết khi ở cạnh anh. Một điều mà từ trước đến nay, chưa bao giờ cô tin là sẽ có vì trước kia… với anh, cô chỉ có sự sợ hãi mà thôi. Hinata cảm thấy kinh hãi về sự thay đổi đó trong suy nghĩ của mình. Cô ngạc nhiên với chính bản thân và dường như không tin đó lại là mình nữa.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Naruto] - Sa mạc và mặt trời [GaaHina]
FanfictionSa mạc luôn là nơi bí ẩn và nguy hiểm với tất cả sinh vật... nhưng nó lại mở lòng mình quá rộng với mặt trời. Mặt trời soi rọi muôn nơi nhưng nơi nó quấn quýt nhiều nhất, dành nhiều tình cảm nhất lại chính là sa mạc. Sa mạc chỉ là của mặt trời... và...