Gaara di chuyển nhanh chóng trên các cành cây, thỉnh thoảng, anh ngoái lại xem Hinata thế nào. Cô vẫn theo sát anh ở phía sau. Gaara mỉm cười nhẹ, trong lòng anh có một niềm vui nào đó bé nhỏ đang lan tỏa khắp cơ thể. Bây giờ… ánh mắt trong veo đó… chỉ nhìn vào một điểm duy nhất ở phía trước… đó là anh mà thôi!
Gaara khẽ ngước mắt lên nhìn trời, nền trời phía Tây đang đỏ rực, mặt trời xuống núi nhanh quá! Mới đi được 1/3 quãng đường thôi mà! Anh dừng lại một bãi đất trống phía dưới. Ngạc nhiên, Hinata cũng dừng lại theo:
_ Sao dừng lại vậy, Gaara-kun!
_ Trời sắp tối rồi! Chúng ta sẽ ngừng lại nghỉ ở đây.
Hinata khẽ gật nhẹ đầu. Cô dỡ chiếc túi mang sau lưng và lấy ra một số đồ. Gaara thì đi kiếm củi. Tối hôm đó, hai người ngồi bên đống lửa và cùng ăn bánh do Hinata làm sẵn ở nhà.
_ Bánh ngon quá! Em đúng luôn là một con người cẩn thận. – Gaara nói.
Hinata mỉm cười ngượng ngùng trước lời khen:
_ Cũng… cũng bình thường thôi ạ. Có… có gì đặc biệt lắm đâu._ Nhiều khi… - Gaara nhìn đi xa xăm và nói: - những điều bình thường đến giản dị… lại là những điều thực sự đáng quý đấy.
Hinata ngạc nhiên nhìn anh… cô cảm thấy… anh có tâm sự gì đó; đôi mắt cô nhìn anh không chớp.
_ Này… em làm gì mà nhìn tôi ghê vậy? – Gaara khẽ cười và quay sang nhìn Hinata.
Cô bối rối và đỏ mặt nói:
_ Đâu… đâu có đâu mà!_ Em đang nói dối! – Gaara cười: - Mặt em đang đỏ lên vì ngượng kìa! Thôi! Nhận đi, tôi sẽ không ngạc nhiên vì điều đó đâu!
_ Đã… đã bảo là không phải rồi mà! Sao… sao anh cứ trêu em mãi vậy? – Hinata đỏ mặt.
Gaara nhìn vẻ mặt của Hinata cười đầy thú vị. Anh khẽ nói:
_ Em… rất dễ thương… đó!
Hinata đỏ rực mặt trước lời khen đó. Nó làm cô trở nên luống cuống và lúng túng hơn bao giờ hết.
_ Em… đừng có ngất xỉu nữa đấy nhé!- Gaara mỉm cười: - Tôi không muốn làm gối cho em… lần nữa đâu!
Hinata càng đỏ mặt hơn… nhưng cô vẫn phải cố giữ cho mình tỉnh táo để không được… xỉu. “Anh ta… sao lại… có thể nhắc đến chuyện đó… Mình… mình đâu có… cố ý đâu. Tất cả… đều là do anh ta cả mà!”
_ Em… em không có… có dễ xỉu như vậy… nữa đâu! – Hinata ấp úng nói. – Với lại… em đã chuẩn bị sẵn túi ngủ rồi!... Không cần… không cần phải…
Suýt chút nữa, Hinata lỡ miệng nói: “Không cần anh làm gối nữa đâu!”. Nhưng may mà cô đã kịp thời ngừng lại đúng lúc.
Cô vội lục đồ đặc và lấy ra 2 chiếc túi ngủ được gấp gọn gàng, sạch sẽ. Cô đưa cho Gaara một cái và nói:
_ Có nó… chắc anh sẽ dễ ngủ hơn!_ Không cần đâu! – Gaara khẽ cười: - Chỉ cần có mùi hoa oải hương… tôi cũng cảm thấy dễ chịu rồi!
Hinata ngạc nhiên nhìn anh, cô nói:
_ Lại là hoa oải hương sao? Trước kia… Neji-oniisan cũng đã từng nói: lúc anh ấy rời khỏi làng Lá… chỉ thấy nhớ mùi hoa oải hương thôi! Sao các anh lại thích mùi hoa oải hương đến vậy?
BẠN ĐANG ĐỌC
[Naruto] - Sa mạc và mặt trời [GaaHina]
FanfictionSa mạc luôn là nơi bí ẩn và nguy hiểm với tất cả sinh vật... nhưng nó lại mở lòng mình quá rộng với mặt trời. Mặt trời soi rọi muôn nơi nhưng nơi nó quấn quýt nhiều nhất, dành nhiều tình cảm nhất lại chính là sa mạc. Sa mạc chỉ là của mặt trời... và...