Sau một đêm mệt mỏi đầy nhiệt huyết tuổi trẻ thì hai bạn trẻ vẫn còn say giấc. Jennie nằm ngủ trong lòng Jisoo, Jisoo vòng tay ôm chặt cô. Nhưng nằm trong lòng Jisoo ấm cỡ nào thì cũng không thể phủ nhận là trời đông bên ngoài rất lạnh khiến Jennie rùng mình mà tỉnh giấc.Thấy Jisoo đang ôm mình, hai người lại không một mảnh vải khiến cô không khỏi thở dài. Chuyện tối qua cô cũng không từ chối cậu, lại còn phản ứng nhiệt tình thì còn trách ai bây giờ. Khẽ nâng tay Jisoo lên để bước xuống giường, vừa định đứng lên thì bị cậu ôm lại kéo nằm xuống.
- "Em định bỏ trốn sao? Định tìm cách phủ nhận chuyện tối qua sao?" - Jisoo ngái ngủ nói, vùi mặt vào lưng cô.
- "Không.... không phải.... tôi.... đi làm." - Jennie đỏ mặt.
- "Hôm nay là thứ bảy, công ty không mở cửa."
- "Thì..... thì đi làm việc khác..."
- "Em nằm một chút đi không cần vội, không cần làm gì cả."
Jennie cũng hết cách nằm im không nhúc nhích, mặc cho Jisoo ôm mình. Tay cũng bắt đầu rãnh rỗi mân mê lấy những ngón tay của cậu. Trong lòng lại có cảm giác thoải mái thích được yêu chìu như thế.
- "Jisoo này."
- "Hửm?"
- "Cậu thật sự không hát nữa sao?"
- "Ừm." - Jisoo không nhanh không chậm đáp.
- "Tại sao?"
- "Tôi thấy không cần thiết phải bảo vệ đam mê của mình nữa, tôi cần phải bảo vệ thứ quan trọng hơn."
Jennie mím môi, khẽ nở nụ cười. Jisoo kéo cô vào sát người mình hơn, vùi mặt vào sau cổ cô hít một hơi thật sâu. Cậu chỉ muốn giữ cảm giác ấm áp này mãi thôi.
- "Cho tôi thời gian.... tôi cần thời gian."
Jisoo mở to mắt như không tin vào tai mình. Đó có phải là Jennie đã bật đèn xanh với cậu rồi không. Jisoo ngồi bật dậy, quên cả việc mình đang không áo toe toét nhìn Jennie. Cô nhìn thấy cảnh trước liền giật mình nhắm tịt mắt lại.
- "Yah!! Cậu đang không mặc gì kìa. Sao có thể bất lịch sự như thế chứ!"
- "Em cũng có mặc đâu, giống nhau cả thôi, còn bày đặt."
- "Yah! Cái đồ...."
- "Em.... em nói thật sao? Chờ 3 năm rồi mà, chỉ cần kết quả là em đồng ý, thì chờ thêm một chút nữa cũng không sao."
—————————————————
Taeyeon vừa đến công ty liền lên phòng tìm ông Kim. Tại sao có thể nặng tay với Rose như vậy mà vẫn không một lời hỏi thăm con bé khi nhập viện.
- "Appa!"
- "Từ khi nào mà con trở nên vô lễ như vậy?"
- "Chaeyoung đang nằm viện."
- "Thì sao?"
- "Appa!! Chuyện gì cũng có thể nói mà, tại sao lại đánh."
- "Nếu chuyện gì cũng dùng miệng để nói thì sẽ không dứt điểm được và ta đã sai lầm khi tin tưởng con. Ta chưa tìm con thì con đã đến tìm ta rồi. Bây giờ thì giải thích về những thứ này đi."