chap 33

499 32 2
                                    

"Quang Trung."

Huỳnh Lập gọi một tiếng làm Trung chớp mắt, nhìn sang anh ấy. "Thầy chưa ngủ ?"

"... không ngủ được a." Anh dụi mặt vào vai Trung, hôn nhẹ lên đó một dấu. "Em cũng chưa ngủ à?"

"Haha, em hơi ngạc nhiên." Trung xoay mặt sang, nhìn anh. "5 năm lâu như vậy, em nghĩ đáng ra papa đã tìm được một tình nhân xứng đáng... hơn là em."

"... Hợp đồng em ký rồi, cả đời là của tôi. Tôi còn chưa chán em lại muốn bỏ đi như vậy, đúng là khó ưa."

"Vậy... thầy không trách em về việc đó à?"

"Có gì đáng trách?"

"Em là người mở đầu trước chuyện của chúng ta, nếu em không khơi màu trước. Em nghĩ... thầy đã chọn được một nữ nhân nào đó."

Anh quàng tay sang ôm lấy nam thực tập sinh bên cạnh, khẽ giọng ngọt, nhẹ nhàng. "Nếu em thấy hối hận... cứ nói thẳng ra. Sao cứ vòng vo?"

"K... không ạ."

"Tôi không hiểu. Tại sao mình 'cong' nữa... Nhưng chắc chắn em có phần lỗi lớn nhất ở đó. "

"... Thế em cong như vậy? Chẳng phải vì thầy à?"

"Hoá ra... tôi là mối tình đầu à?"

"Cũng đúng, mà không hẳn."

"Chà chà, cũng là nhiều mối tình trải qua... nhỉ?"

"Ừm."

"... Trung."

"Dạ?"

"... Em có dám... trải qua trọn ải của cha mẹ em không?"

"... Miễn là vì papa, có chết cũng chịu nữa"

"Thằng ngốc này, em làm tôi cảm động đấy."

"... Ngủ đi, ngày mai còn lên trường sớm mà."

"Không được a, ngày mai... tôi phải nhờ người ta dạy thay thôi. Tôi không cử động nổi rồi."

"Chết, xin lỗi papa ~"

"Khỏi cần, lần nào cũng vậy... Hư đốn."

Trung nhìn nam nhân vì mình mà không cử động nổi hai chân, nó mỉm cười, xoay người ôm lấy anh ấy vào lòng mình, nó quyết rồi... vài ngày nữa cha mẹ nó về gấp, nó biết lý do vì sao, chắc là nghe tin nó thực tập tại nơi Lập dạy, mặc kệ chuyện đó, nó lớn rồi... sẽ tự quyết định hướng đi của nó.

Vì nó anh có thể từ bỏ cả tương lai để chờ đợi trong mấy năm trời, vậy thì... nó cũng sẽ vì anh một lần liều mạng với cái ải khó khăn nhất.

______________________________________

"Huỳnh Lập, ngày mới tốt lành?"

Vào một ngày đẹp trời, ngay giờ trống tiết, ngồi trong phòng thanh nhạc chơi đàn thanh thơi mà lại bị gọi tên phá đám như vậy hình như là điều không lành... Lập một hơi thở dài nhìn ai kia đang đứng gần đó, hướng mắt nhìn trộm anh ngoài cửa từ bao giờ.

"... Cô Hồng, gì nữa đây? Mấy năm trời làm sao cứ bám theo tôi như vậy... cô không thấy chán à?"

"Chán sao? Haha." Bà cô Hồng tiến lại, đứng ngay sau lưng Lập. "Đáng ra là đã chán, cơ mà... việc anh cứ chống đối mãi làm người ta cũng khá hứng thú."

(Cover) (Edit) [Trung Lập] Thầy ơi, em yêu thầyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ