Chap 1

284 21 9
                                    

Năm 1956...

Nước Pháp gần đây đang phải đối mặt với muôn vàn khó khăn, khi Ai Cập quốc hữu hóa kênh đào Suez và ủng hộ chính sách ly khai Pháp ở Algeria, khiến nước Pháp mất đi một khoản tiền khá lớn, nếu không muốn nói là một khoản tiền khổng lồ.

"Người duy nhất có thể cứu cậu lúc này, chỉ có England thôi!" Mollet cúi đầu, hai ngón tay ấn chặt vào hai huyệt thái dương. Ông ta nói ra được câu này, có lẽ cũng đã đường cùng rồi.

"Chúng ta liên minh với Israel còn cậu ta hợp tác với Jordan, điều này khiến cho mâu thuẫn ngày càng lớn."

"Tôi nghĩ các cậu cũng nên dừng việc đấu đá và ghen ghét lẫn nhau lại được rồi. Các cậu cũng đâu còn là trẻ con nữa đâu."

France đó giờ vẫn im lặng. Hắn biết Mollet nói đúng, nhưng nếu bắt hắn kết hôn với England trong lúc này...

"Không còn cách nào khác, chúng ta phải hợp nhất với Vương quốc Anh. Nếu cậu còn muốn có một chỗ đứng ở cái đất châu Âu này."

Người dân Pháp nếu nghe xong câu nói này, chắc chắn sẽ biểu tình cho coi. Nhưng biểu tình thì ích gì chứ...

France sắp toi đời rồi!

Các nước châu Âu xôn xao. Có người cợt nhả, có người lăm le cơ hội, có người mừng thầm,...

Hai tên đó lại sắp đánh nhau rồi.

Hahaha hai tên ngốc!

Châu Âu sắp bị khuyết mất một góc phía Tây rồi.

Nhưng chẳng ai biết France thực sự nghĩ gì. Bản thân hắn vẫn cứ trầm mặc, đi theo Mollet sang Anh. Chưa bao giờ hắn nghĩ sẽ cầu hôn England theo cách này. Nhưng đầu óc trống rỗng, trước mặt England, hắn chẳng thể nghĩ được gì nữa.

Kỳ này, England sẽ hận tôi đến thấu xương.

"Eng, tôi đang ở Anh, đi uống chút không?"

Vẫn như thường lệ, France và England lại đi uống khi hai người có cơ hội gặp nhau. Vì trách nhiệm to lớn của một quốc gia mà ai cũng có những mối bận tâm của riêng mình, những mối bận tâm mang tầm vĩ mô. Nhưng họ đó giờ vẫn chưa bao giờ quên đi vị trí của người kia trong trái tim mình. Giữa họ là một mối quan hệ kỳ quặc, vừa là đối thủ, nhưng cũng vừa là tri kỷ. Vừa là bạn bè, nhưng cũng vừa là thứ gì đó hơn thế. Không thể tách rời, và cũng không thể giải thích được mối liên kết chặt chẽ kéo dài hàng trăm năm ấy.

Hai người cứ bên nhau như một lẽ tự nhiên, từ khi Trái Đất, rồi châu Âu hình thành. Chẳng ai nhớ nổi buổi gặp gỡ đầu tiên ra sao, nhưng lại nhớ rất rõ những cuộc chiến tranh, những trận đánh, những xung đột, và những kỷ niệm nhỏ nhặt, những sự việc đã và đang xảy ra, để rồi mỗi dịp gặp nhau thế này, họ lại có thật nhiều thứ để nói với nhau.

Bên nhau là vậy, nhưng chưa bao giờ họ đủ trung thực để nói ra mình thực sự nghĩ gì về đối phương. Tất cả đều được thay thế bằng những trận cà khịa nặng nhẹ.

Cho đến khi họ lên giường với nhau, cuồng hoan trong men rượu.

"France, ngươi là tên khốn tệ bạc nhất mà ta từng gặp... Ta ghét ngươi...! Hahaha, ta ghét toàn bộ châu Âu, sao các người không đi chết hết đi..."

[FRUK] Chúng ta kết hôn đi! Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ