Chương 14: Nước sôi lửa bỏng

66 9 5
                                    

Chương 14: Nước sôi lửa bỏng

Động tác xoay người của Bạch Vĩnh Hy thực ra chỉ là phản xạ sau nhiều năm tập võ, nhưng rơi vào trong mắt huấn luyện viên lại mang ý vị khác.

Cứ thế, không bất ngờ gì khi Bạch Vĩnh Hy được "mời" ra khỏi hàng.

Ban đầu huấn luyện viên là muốn nói một chút vụ tóc tai, nhưng đây chỉ là do thói quen tác phong nhanh nhẹn dứt khoát của quân nhân, xét đến cùng, đám sinh viên này chỉ huấn luyện một tháng, công việc của các huấn luyện viên là dạy tri thức kỹ năng, không bao gồm quản lý hình tượng đối ngoại cho từng người, hơn nữa có một số việc cũng không thể yêu cầu tuyệt đối như học sinh trường quân đội.

Hiện tại có chuyện làm hắn hứng thú hơn.

Huấn luyện viên trên dưới quan sát Bạch Vĩnh Hy, dáng người cao gầy, làn da trắng nõn đến gần như trong suốt bởi vì đứng dưới nắng một thời gian làm hai má hơi đỏ lên, nhưng khuôn mặt nghiêm túc, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt chăm chú không né tránh, phải nói trừ tóc dài và khuôn mặt "tiểu bạch kiểm" kia ra, không có gì để xoi mói.

Cộng thêm phản ứng nhanh nhẹn vừa rồi, huấn luyện viên âm thầm gật đầu, hỏi, "Luyện qua?"

Lời nghe không đầu không đuôi, nhưng Bạch Vĩnh Hy hiểu, liền gật đầu.

Ánh mắt huấn luyện viên lóe lên một cái, nhìn y, "Luận bàn một chút?" Nói xong cũng không cho Bạch Vĩnh Hy thời gian phản ứng, trực tiếp gọi, "Orlando."

"Có!" Một trong hai trợ giảng lập tức trả lời.

Huấn luyện viên vẫy tay gọi người qua, sau đó quay sang nhìn Bạch Vĩnh Hy. Ý tứ hiển nhiên là muốn xem y đánh với đối phương, không tự mình ra tay.

Dù sao hắn là huấn luyện viên, lớn tuổi hơn Bạch Vĩnh Hy rất nhiều không nói, lại là quân nhân từng ra chiến trường. Thắng, không có gì đáng tự hào, còn có thể bị nói ỷ lớn hiếp nhỏ. Thua, tuy rằng hắn cảm thấy đây là không thể nào, nhưng chuyện không có tuyệt đối, nếu thật sự thua, vậy khỏi cần mặt mũi gì nữa.

Để hai học sinh qua tay với nhau, bất kể bên nào thắng đều đẹp mắt hơn nhiều.

Bạch Vĩnh Hy bất đắc dĩ dời mắt nhìn về phía Orlando đang đi về phía mình, thoáng đánh giá đối phương, dáng người rất cao, cao hơn y một chút, nhìn gầy nhưng không yếu, bề ngoài là một nam nhân anh tuấn nhã nhặn, lời nói cũng rất thân sĩ, nhìn qua giống quý tộc hơn là quân nhân.

Bạch Vĩnh Hy vốn không muốn đánh, nhưng nhìn ánh mắt nhất định không bỏ qua của huấn luyện viên, đành thở dài một hơi.

Orlando hiển nhiên biết tính huấn luyện viên nhà mình, chỉ có thể nhìn Bạch Vĩnh Hy cười tạ lỗi.

***

Đã không từ chối được, hai người đều rất quyết đoán động thủ.

Chiêu đầu tiên chỉ dùng một phần lực, thử thực lực của đối phương, sau đó mới là đến thật.

Có câu nói gọi là ngoài nghề xem náo nhiệt, trong nghề xem môn đạo.

Các học sinh bên dưới từ lúc thấy có người bị gọi ra đã bắt đầu rục rịch muốn xem náo nhiệt, nhìn Orlando và Bạch Vĩnh Hy đánh nhau mà trợn mắt há mồm. Trong mắt bọn họ, hai người động tác thật sự rất nhanh, ngươi tới ta đi, cân sức ngang tài, không ai nhường ai.

[Kỳ Noãn|Chúc Bạch] Long phượng trình tườngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ