Ỷ lại

761 69 5
                                    

Author: avian

Credit: https://avian0.lofter.com/post/1d8ccb12_1c91885d4

-

"Dụ Ngôn." Trong bóng đêm chị mở to mắt, Tăng Khả Ny nhỏ giọng gọi, thanh âm yếu ớt đến mức chị lớn cũng không biết mình muốn người kia nghe được hay không.

"Cái gì?"

"Chị muốn nói với bạn, chị đã nghĩ kĩ lời phát biểu của chị rồi, nếu chị có thể tiến vào top 35." Dụ Ngôn nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, kẻ đại ngốc kia tuỳ tiện ôm gối tới làm ầm ĩ muốn ngủ chung một chỗ với em.

Phòng trong ký túc xá rất nhỏ, giường cũng là giường đơn, phía sau lưng Dụ Ngôn gần như sắp dán sát vào vách tường, em quay lưng về phía Tăng Khả Ny mới miễn cưỡng có thể nằm được hai người.

Cứ như vậy thật sự rất ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi, nhưng em cũng không đuổi Tăng Khả Ny đi. Ít nhất tối nay sẽ không.

"Tập luyện mười mấy tiếng, bạn không mệt à?"

"Giọng bạn cũng rất có tinh thần mà, chị biết bạn lo lắng cho chị, yên tâm đi." Giọng của Tăng Khả Ny trong bóng tối nghe phá lệ rõ ràng, chị dùng giọng điệu chắc chắn nói lại một lần nữa: "Yên tâm đi, chị cảm thấy chị có thể làm được."

Dụ Ngôn cảm giác được người bên cạnh trở mình, phía sau lưng truyền đến hơi ấm, là Tăng Khả Ny đem đầu chôn ở trên vai em.

"Ừm." Giọng nói của Dụ Ngôn hiếm khi ôn nhu như vậy, tay phải hướng về phía sau vỗ vỗ trấn an.

"Dụ Ngôn, trong lòng chị, bạn là số một đó."

"Ừm."

"Chị đôi khi cảm thấy mình rất tự tin, đôi khi lại cảm thấy chính mình cái gì cũng không làm được."

"Ừm."

"Chị tại sao lại phải tự nói cho bản thân rằng 'rất có thể' này nọ chứ... cảm giác thật ngốc."

"Đúng vậy đó."

"... Dụ Ngôn."

"Ừm?" Nếu không phải giờ phút này chiếc đầu tựa trên vai em rúc càng sâu hơn, cánh tay vòng trên lưng cảm giác phi thường chân thực, Dụ Ngôn còn cho rằng Tăng Khả Ny đang nói mớ.

Em hướng mặt về vách tường nhẹ nhàng thở dài, sau đó xoay người qua, tay trái chạm lên mặt Tăng Khả Ny, hai người mặt đối mặt, thậm chí có thể cảm nhận được lông mi mà gia hoả này vẫn luôn kiêu ngạo đâm vào trên mặt mình, còn chạm tới một chút nước mắt.

"Chị thật sự muốn cùng bạn đi đến cuối cùng, nhưng mà..."

"Nói cái gì đó, Tăng Khả Ny, nũng nịu thì được, nếu muốn nói mấy lời ủ rũ thì dừng lại ngay."

"Bạn thật là... Nên nói như nào nhỉ, chị so với bạn còn lớn hơn vài tuổi vậy mà luôn luôn ỷ lại để bạn phải dỗ dành chị."

Tăng Khả Ny thật sự rất thích rơi nước mắt, rõ ràng thời điểm đứng một chỗ yên lặng không nói lời nào thì là bộ dáng đoá hoa cao lãnh, cười lên lại đặc biệt hoạt bát, vui vẻ, nhưng vẫn sẽ trốn đi rồi vụng trộm khóc, còn một bên khóc một bên lải nhải không muốn bị ống kính phát hiện, sợ sẽ làm hỏng mất hình tượng uy mãnh của mình.

"Hình tượng ban đầu của bạn đã sớm không còn mà biến thành cái dạng gì rồi..." Dụ Ngôn sau này thật sự là nhịn không nổi, dứt khoát liền để chị đến phòng của mình, canh chừng người kia khóc, khóc đủ rồi liền đuổi người kia trở về.

Một tới hai đi, số lần Tăng Khả Ny ra vào phòng em so với phòng chị ấy chênh lệch càng lớn, sau khi đã quen thuộc thì không chỉ chạy đến một mình, thường xuyên mang theo cả người khác tới, cái gì mà cùng đắp mặt nạ rồi gọi thức ăn ngoài. Dụ Ngôn trong lòng biết, đây là cách Tăng Khả Ny tốt bụng thể hiện sự quan tâm của mình, dù kiên cường thế nào thì cũng chỉ là một đứa con gái hơn hai mươi, tính cách em đi thẳng về thẳng, lại lười thể hiện cảm xúc ra mặt, gặp ai cũng khách sáo gọi lão sư, quả thật ở trong chương trình này thời gian đầu khó kết giao nhiều bạn bè mới.

Thời điểm Tăng Khả Ny trái ôm phải ấp mang theo Lưu Lệnh Tư, Thái Trác Nghi đến phòng mình, Dụ Ngôn liền biết chị sẽ đùa giỡn để mình mắng mỏ náo nhiệt một trận, thời điểm Tăng Khả Ny đến một mình, thì trở thành một bé cún to xác đến tìm kiếm sự an ủi. Show tuyển chọn đang trong quá trình liên tiếp đẩy nhanh để tiến tới vòng loại, ai cũng có thời điểm nhịn không được mà ủ rũ, lo rằng mình sẽ bị loại. Hai người lại cứ như vậy duy trì sự ăn ý này, Dụ Ngôn tựa như đã trở thành thước đo tâm trạng cho Tăng Khả Ny, mà Tăng Khả Ny lại giống như loại dầu bôi trơn giúp thần kinh căng cứng của Dụ Ngôn trơn tru mà thả lỏng.

Cho đến một ngày, Dụ Ngôn bởi vì thể lực đã không còn chống đỡ nổi chuyện tự ép bản thân tập luyện, lại thêm tình trạng cơ thể kém mà ngã xuống, đêm ngày thứ hai, Tăng Khả Ny ôm gối đầu của mình đến, sống chết không chịu trở về, Dụ Ngôn quả thực không còn khí lực để đuổi người, đêm đó Tăng Khả Ny liền ngủ trên chiếc giường đối diện giường Dụ Ngôn --

"Tăng Khả Ny, bạn đây là tới chăm sóc em hả?"

"Đúng vậy nha, bạn ban đêm muốn uống nước hoặc là đau dạ dày liền gọi chị."

"Cách xa như vậy, bạn ngủ thiếp đi còn trả lời cái quỷ ấy, qua đây ngủ cho em."

"A? Thế nhưng là cái giường này rất nhỏ mà... Hai người ngủ chân chị duỗi không nổi."

"Vậy thì về phòng của bạn mà ngủ đi."

"Chị tới, chị lập tức tới đây."

"Đại ngốc, bạn phải ở nơi nào em có thể nhìn thấy ấy."

Đến cùng cũng không biết là ai ỷ lại ai, có nhiều chuyện thật sự kì lạ như vậy đấy.

[Trans][Collection] 刚好喻见妮 - Cương Hảo Dụ Kiến Ny Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ