Chương 10

1.1K 8 0
                                    

Đường như cách đây lâu hàng ngàn năm, có ai đó nói với tôi mấy câu này '' Ở đời, việc gì cũng đều thay đổi, thay đổi hàng ngày hàng giờ ''.

Còn tôi, tôi thật không ngờ được, đời tôi và thế giới của tôi lại thay đổi nhanh như vậy, đột ngột như vậy, khinh khủng như vậy! Chỉ trong một ngày tất cả đã hoàn toàn đổi khác, đất trời đã không còn chút sắc hương. Niềm vui, sự hứng thú....đã sớm lùi vào qúa khứ, thay vào là nỗi bi thương thống khổ....làm bạn đồng hành với tôi lúc này. Phảng phất như có một cô gái đã từng '' không biết sầu '' ngồi trước cửa sổ đệt '' giấc mộng '' đẹp của mình, mà nay, cô gái đó đã mất rồi, đã không còn gặp nữa! Ngồi trước cửa sổ giờ chỉ là một thiếu nữ sầu bi, cô tịch, thê thiết, chán trường.

Nhà, trong nhà không còn tiếng cười đã không còn là nhà nữa rồi. Cha mẹ ngày ngày ở trong bệnh viện bầu bạn với Lục Bình đã mất đi một chân. Lục Bình xinh đẹp, chị đã không còn bước đi uyển chuyển, đã không còn nhẹ nhàng khiêu vũ như chắp cánh bay. Tôi trước sau vẫn không thể hiểu, đối với Lục Bình chết có phải là may mắn hơn tàn phế không. Sau khi bị cưa chân, chị hôn mê mấy ngày liền, tiếp theo là một khoảng thời gian khủng hoảng. Lần đầu, khi chị hoàn toàn tỉnh táo, phát hiện mình còn sống, rồi lại phát hiện mình mất đi chân phải, chị kinh sợ hãi hùng, sau đó chị kêu khóc thảm thiết :

--Con thà chết đi! Con thà chết đi! Mẹ ơi, mẹ bảo họ làm cho con chết đi! Làm cho con chết đi!

Mẹ khóc, tôi khóc, ngay cả cha là người chưa từng rơi nước mắt cũng khóc! Cha ôm chặt Lục Bình, ngậm nước mắt khuyên nhủ :

--Đũng cảm lên con, Lục Bình! Helen Keller bị mù, điếc, câm mà vẫn trở thành một tác giả nổi tiếng thế giới, con chỉ mất một chân còn có thể làm được nhiều việc mà!

--Con không phải Hellen Keller --Lục Bình khóc gào --Con cũng không muốn làm Hellen Keller. Con muốn chết! Con muốn chết!

--Con không thế chết, Lục Bình! Mẹ khóc lóc van nài --Con hãy vì mẹ vì cha con mà sống. Con là sinh mạng của cha mẹ! Con có....con có...Sở Liêm. Con phải sống vì Sở Liêm nữa!

Lục Bình đột ngột giật mình, ngước khuôn mặt đẫm đầy nước mắt, không còn sắc máu, kinh sợ hỏi :

--Sở Liêm? Sở Liêm sao rồi?
--Con an tâm. Nó thoát chết rồi. Nó còn chưa thể đến thăm con, nhưng rồi nó sẽ đến.
--Anh...anh cũng bị tàn phế sao? Lục Bình khiếp đảm hỏi.

--Ôi! Lục Bình than khẽ, nhắm mắt, nhưng rồi chị lại điên cuồng la hét --Con không muốn anh đến thăm con. Con không muốn anh nhìn thấy con như vầy. Con không muốn anh đến thăm một kẻ tàn phế. Con không muốn! Con không muốn! Mẹ, để con chết đi! Mẹ, để con chết đi!

Chị vật vã kích động đến nỗi bác sĩ phải tiêm thuốc ngủ cho chị để chị ngủ say. Tôi nhìn hai gò má trắng gần như tấm ra giường, mái tóc đen rối bù xoà trên gối và nước mắt còn đọng trên mi mà cảm thấy đau xé tâm can. Trời ơi, tôi thà là người bị thương chứ không phải Lục Bình vì chị là một kiệt tác hoàn mỹ của thượng đế! Trời hỡi! Sao người bi thương là chị chứ không phải là tôi chứ? Sở Liêm, cái tên này khắc vào lòng tôi biết bao đau khổ. Khi anh được đưa vào bệnh viện, tình trạng của anh còn tồi tệ hơn cả Lục Bình. Nhưng vết thương bên ngàoi không nghiêm trọng, nhưng chấn thương não rất nặng đến đỗi bác sĩ cho rằng chỉ có phép mầu mới mong xoay chuyển tình hình. bác Sở gái, bác Sở trai, Sở Y ngày đêm vây quanh giường anh khóc lóc. Tôi thì lẩn quẩn giữa phòng bếnh của Lục Bình và anh mà ruột gan tan nát, người phờ phạc. Nhưng, bốn ngày sau thì anh tỉnh đậy, đầu quấn băng, tay cũng quấn đầy băng, thật yếu ớt, câu đầu tiên anh thốt ra là :

Giấc Mộng Sau Rèm-Quỳnh DaoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ