tản bộ trên con hẻm nhỏ hằng ngày, hôm nay là một ngày mệt mỏi.
phác chí thành tốt nghiệp đại học rồi thì ra làm việc công ty, cậu cũng có thuê một căn hộ nhỏ ở hongdae - nơi cậu đang sinh sống.
cuộc sống của cậu cũng an nhàn, sống một mình không ở với ai, lương tháng dư giả đủ ăn đủ cung cấp cho bố mẹ. người khác nhìn vào thấy cậu chỉ là quá tự do, không lo ngại về vấn đề gì cả. nhưng đó cũng chỉ là người khác nghĩ, còn đối với cậu, cuộc sống cậu chỉ có tẻ nhạt, mỗi ngày sinh hoạt như một vòng tuần hoàn được thiết lập sẵn chỉ cần lặp đi lặp lại. cậu nhận ra được là khi, anh rời đi rồi.
cũng nơi này, là nơi bắt đầu thứ hoài niệm nhỏ bé được giấu trong tim suốt bao năm trời. đường phố đông đúc, người với người qua lại vui vẻ, trông ấm áp biết bao nhiêu. ừ, ngày trước cậu cũng thấy vậy, phác chí thành cũng cảm thấy rằng mình đến được nơi này là hạnh phúc nhất đời. nhưng giờ thì sao chứ?
những nơi tụ tập xa xỉ đã không còn là ý định lui đến của cậu nữa, ngày nghỉ chỉ toàn lười biếng nằm trong nhà. bạn của cậu là chung thần lạc, thằng nhóc đó thì nổi tiếng ăn chơi từ thời đại học. bây giờ cũng chỉ lo cao chạy xa bay với những thú vui quẩn quanh mà chí thành không có một chút hứng thú đó. lâu lâu thì nó còn nhớ đến cậu, hỏi thăm vài ba câu.
*
hôm nay cũng lại là ngày nghỉ, nằm trong nhà mãi cậu cũng chẳng biết làm gì. đành có nhã hứng tản bộ dưới khu nhà xem có gì không, cũng có gì đâu, dù sao thì cũng chỉ là cái cớ vậy thôi.
đi lòng vòng một hồi thì cậu đi ra được con phố lớn hơn so với con phố ở khu nhà, cậu cũng không nghĩ là đã đi xa được vậy. chân cũng bắt đầu mỏi, cậu ngồi nghỉ một chút ở ghế đá ven đường.
đột nhiên cậu thấy bóng hình nào lướt qua. lướt qua chỉ một giây, lưng cậu đã toát mồ hôi lạnh. cậu nghĩ là mình đã nhìn lầm, cố không nghĩ đến nữa. nhưng người đó cuối cùng cũng đứng trước mặt, cũng ngạc nhiên không kém gì cậu.
là bóng dáng này, là mái tóc này, là đôi mi dài và đôi mắt nâu khiến cậu mong nhớ hằng đêm. bây giờ lại đứng bằng xương bằng thịt trước mặt cậu rồi, cả hai lặng im không nói với nhau câu nào. khóe mắt cậu hơi cay, vì nhìn người này, mọi kí ức đều ùa về như bão vũ, xoẹt ngang qua một cách không thể ngăn lại được. cậu nuốt nhẹ cổ họng đã khan.
la tại dân, là anh thật sao?
cuối cùng anh cũng là người mở miệng trước, anh mỉm cười nhẹ
"chào em, đã lâu quá rồi không gặp."
anh chìa tay ra như muốn bắt lấy tay cậu, nhưng cậu vẫn còn đơ người chưa thể xác định được tình huống lúc này. vì đợi quá lâu, anh rút tay về.
làm ơn, đừng cười như vậy nữa được không? bao năm rồi, bao năm rồi sao tôi cứ mãi ám ảnh nụ cười chết tiệt đó.
"..ừ, cũng đã lâu quá rồi, anh nhỉ?"
cậu lên tiếng, cười gượng nhìn anh. sáu năm rồi, nhìn người đàn ông trước mặt cậu lúc này khác hẳn. anh không còn nét thư sinh như thời đại học, nụ cười vẫn thế nhưng có lẽ đã điềm đạm hơn, ra dáng một quý ông rồi.
BẠN ĐANG ĐỌC
jaesung ; adolescence
Fanfiction; 𝑏𝑟𝑖𝑛𝑔 𝑦𝑜𝑢 𝑏𝑎𝑐𝑘 𝑡𝑜 𝑜𝑢𝑟 𝑎𝑑𝑜𝑙𝑒𝑠𝑐𝑒𝑛𝑐𝑒 ; 𝑡𝑜 𝑜𝑢𝑟 𝑓𝑖𝑟𝑠𝑡 𝑠𝑖𝑔𝑛 𝑜𝑓 𝑙𝑜𝑣𝑒 - text by lúa.