Chương 1

657 49 5
                                    

* Cũng nói 1 chút dù là hơi hướng nguyên tác, nhưng lại k đọc kỹ ng tác nên hầu như quên hết rồi. Chỉ có thể nhớ mang máng với dựa theo ý cũng như nội dung cốt truyện để viết. Nếu có sai sót hay khiến mọi người khó chịu thì bỏ qua cho...

Màn đêm tĩnh mịch lạnh buốt đến đáng sợ, thật nhanh chạy qua là một đen một tím thân ảnh của hai người. Thiếu niên áo đen dùng lấy tốc độ nhanh nhất có thể kéo lấy người thiếu niên áo tím hướng phía trước mà chạy. Tâm hắn loạn như ma, bên tai là rầm rầm tiếng bước chân cùng với dồn dập tiếng thở dốc của mình cùng với người sau lưng.

Ngụy Vô Tiện kéo Giang Trừng, chạy trối sống trối chết, Ôn gia tập kích, Liên Hoa Ổ chìm trong biển lửa, Giang thúc thúc Ngu phu nhân và các sư huynh đệ từng cùng bọn hắn trộm đài sen bắt gà rừng cũng đã không còn nữa. Mắt hắn nhìn thẳng cứ như vậy mà chạy, băng qua đồi đá cùng cát sỏi, không có phương hướng cũng không biết mục đích. Bọn hắn mất nhà, mất người thân, mất đi hết thảy. Ai có thể nói cho hắn biết bọn hắn nên làm gì? Ai có thể nói cho hắn biết bọn hắn còn có thể đi về đâu? Ai có thể nói cho hắn biết phía trước của bọn hắn có hay không hi vọng?

Hắn ở trong lòng là một đoàn rối rắm, không ngừng đặt câu hỏi lại không có bất kì ai có thể trả lời. Hắn xưa nay tiêu sái phóng khoáng đã quen, chưa từng vì bất kì thứ gì mà vướng bận, cũng sẽ không vì bất kì điều gì mà trở nên sợ hãi, tuyệt vọng. Trừ bỏ mấy năm thời gian khi hắn còn lưu lạc ở đầu đường kia, quả thật hắn chưa hề nghĩ đến sẽ có một ngày hắn sẽ phải lần nữa trải qua những cảm giác này. Toàn thân run rẩy đến lạnh ngắt, hắn không tự chủ nắm lấy tay của Giang Trừng chặt chút. Như là nắm bắt lấy cây cỏ cứu mạng, như là tham luyến lấy duy nhất hơi ấm khiến mình an tâm.

Cũng không biết là chạy được bao lâu, sau lưng giống như có một cỗ lực đem hắn kéo lại. Hắn dừng lại bước chân có chút thở không ra hơi mà quay đầu nhìn. Đúng là Giang Trừng níu lấy tay hắn để cho hắn đứng lại.

- Giang Trừng?

Giang Trừng cúi đầu để cho hắn nhìn không ra biểu cảm. Hắn một tay chống hông, thầm nghĩ hẳn là Giang Trừng mệt mỏi, vậy là đi về phía trước một bước hỏi hắn.

- Ngươi mệt không? Hay là chúng ta....

Còn chưa đợi hắn nói dứt lời, ngay ở thời khắc Ngụy Vô Tiện buông lỏng ra tay của người kia, hắn liền một thanh hất ra tay của Ngụy Vô Tiện quay người chạy đi.

Ngụy Vô Tiện bị hành động này của Giang Trừng làm cho phản ứng không kịp, theo bản năng muốn kéo lại tay của hắn, không ngờ hắn hắn chạy được quá gấp, Ngụy Vô Tiện căn bản là không bắt được mà loạng choạng chới với hướng phía trước ngã xuống.

- Giang Trừng!!

Tiếp xúc với mặt đất một khắc này như khiến cho hắn bừng tỉnh, càng là sợ hãi mất đi Giang Trừng lan tràn khắp đại não. Hắn giống như điên cuồng ngay lập tức bò dậy chạy đến vận dụng linh lực đuổi kịp Giang Trừng. Ôm lấy eo của người kia lại đè ép hắn xuống đất.

- Ngụy Vô Tiện! Ngươi buông ta ra!!!

Giang Trừng xoay người cùng hắn mặt đối mặt, không ngừng giãy dụa la hét muốn thoát. Nhưng hắn càng vùng vẫy, Ngụy Vô Tiện lại nắm hắn càng chặt, đem hai cánh tay của hắn đặt ở trên đỉnh đầu, đỏ tròng mắt tức giận rống lên.

《VMSK》- Duy Cầu Hữu TiệnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ