Chương 29

775 98 10
                                    

Kiếm đã ra khỏi vỏ, bước chân cũng ngày càng gần hơn. Tiếng bước chân không nhanh không chậm nhưng thật khiến người phẫn nộ. Thế quái nào lâu như vậy còn chưa có đến, Giang Trừng buồn bực tăng cường thêm cảnh giác, tiếng bước chân vẫn vang lên đều đều xung quanh, rốt cuộc Thảo Hi không nhịn được mà quát:

"Ai? Mau lộ diện, đừng như con rùa cứ trốn trui trốn lủi như thế!"

Tiếng bước chân như không để ý, vẫn tiếp tục vang, Giang Trừng trạng thái là không thể manh động bước ra khỏi pháp trận, đang suy tính làm cách nào giải quyết thì tiếng động dừng lại.

Thời gian như ngưng đọng- một đạo hàn quang lóe lên, Thảo Hi liền bị đánh văng sát mép pháp trận.

"Thảo Hi!"_ Giang Trừng vội vàng chạy lại, Thảo Hi không ngừng phun ra máu. Y sắc mặt trắng bệch, tấm bùa bảo hồn hắn yểm lên người y đang rách ra, biểu hiện cơ thể đang trực tiếp có phản ứng kịch liệt để níu giữ hồn phách... Trước mắt hắn chỉ còn cách thu hồn Thảo Hi vào chiếc hộp, xé bùa đi để bảo toàn thân thể, nếu không cứ như thế này y cũng sẽ chết vì mất máu.

Hắn lôi chiếc hộp ra, chớp mắt lại có một đạo kình phong hướng tới, hắn né được, nhưng toát mồ hôi lạnh vì nơi góc áo dính đòn đã biến mất hoàn toàn. Hắn vừa đem kiếm đỡ chiêu, vừa phân tâm mang hồn phách Thảo Hi thu lại. May mắn, kiếm linh chống đỡ không quá khó khăn, kẻ kia cũng không để ý Thảo Hi bất động trên đất, vậy mục tiêu chính là chiếc hộp này.

Đã thế Giang Trừng lại càng giữ kĩ!

Đỡ qua mấy chục chiêu, hắn đoán được kẻ kia không quá mạnh như hắn nghĩ, thế nhưng hiện tại vẫn là mạnh hơn hắn. Mặc dù đã có pháp trận ngăn kẻ kia lại gần, chung quy cứ tiếp tục không phải cách hay. Mà âm khí có vẻ ngày càng nồng hơn, tình thế chính là nghiêng về bất lợi.

Sức lực Giang Trừng có hạn, đã thấm mệt, thế mà các đòn đánh tới lại càng hung. Dứt khoát, hắn tạo ra một vụ nổ tạo khí tức ảo xung quanh lẫn trong khói bụi, khi cảm nhận của kẻ kia bị che khuất thì mấy đòn đánh trở lên tán loạn không còn chuẩn xác nữa. Hắn nhân cơ hội này cõng Thảo Hi trốn đi.

Mặc dù đây không đúng tác phong của hắn nhưng đó là cách duy nhất. Phải nhìn vào tình huống, kẻ kia mạnh hơn, sức lực có vẻ còn nguyên, hơn nữa còn rút được hồn phách, còn hắn mệt mỏi lại mang theo Thảo Hi. Thử hỏi có thể làm gì nữa?

Quả nhiên, kẻ kia đuổi theo không tha. Cõng Thảo Hi chạy trốn kiểu này làm hắn nhớ đến hôm đó, cái hôm hắn mất tất cả... Cuối cùng, hắn để Thảo Hi lại sau một căn nhà, đương nhiên không quên đặt kết giới, còn mình thì cắn răng mang theo chiếc hộp ngự kiếm bay đi thật xa. Thế nhưng linh lực hắn tiêu hao hơn nửa, giữa đường đi lại đụng phải vật cản là mấy con điểu yêu, chỉ còn cách đáp xuống dùng kiếm tiêu diệt bọn chúng, thầm than không có Tử Điện mọi thứ thật khó khăn.

Ông trời như sợ hắn chưa đủ khổ, kẻ kia không có kiếm nhưng bay đến nhẹ nhàng bay bổng. Điểu yêu cuối cùng rơi xuống thì kẻ kia cũng đuổi kịp, hắn đành đánh liều lao lên. Đến gần mới thấy rõ hình dáng kẻ kia, là đeo mặt nạ một màu đen tuyền, thân cao gần hai thước khoác hắc bào, tính ra cả người hắn chỉ có mỗi đầu tóc là trắng xóa xoã dài đến tận đầu gối. Nhìn rất giống con ma để doạ trẻ con.

[Trừng trung tâm] Trọng sinh chi tố quỷ Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ