Ngoài chợ đen, hắn rảo bước trên từng con hẻm hàng góc phố, khá luộm thuộm với cái không khí nồng mùi rượu chè. Hôm nay là ngày nghỉ, một quân nhân hạng bạc như hắn cũng cần có chút thư giãn dù là chỗ khỉ ho cò gáy nào như cái phố rách nát này, Iwaizumi cất mình hòa vào đám đông chỉ lẫn lộn những kẻ ăn mày hoặc những tên cướp bóc.Hắn dừng chân ngay tại ngã ba đang có một phi vụ khá sôi nổi. Dù gì cũng không có thứ để làm, hóng hớt một chút cũng không chết ai.
- Nhóc ranh, mày chết chắc - Gã đàn ông to lớn khịt mũi
Thằng nhóc khụy xuống, khuôn mặt rướm máu với đôi mắt đỏ sòng sọc khi thấy hai gã đàn ông truy đuổi nó giờ đang ở ngay trước mắt cách chưa đến vài bước chân. Hơi thở nó nặng nhọc như tảng đá đè lên ngực, tay ra sức nắm giữ bất kì thứ gì giúp nó vùng vẫy được. Trong những hẻm xó tối tăm như thế này, việc đơn giản cần hiểu là giết người khác hoặc bị người khác giết, đó là quy luật của tự nhiên.
Cảnh tượng thảm hại lẫn đau xót ấy, một gã binh sĩ như hắn "được" ngắm đi ngắm lại đến không biết bao nhiêu lần, tâm can hắn chuyển sắc dần như giấy trắng thấm mực đen, quay đầu tặc lưỡi thể hiện sự phiền phức.
Gót chân thằng nhóc va phải bức tường ngõ cụt, nó bắt đầu bị dồn ép dẫu cho nãy giờ có ra sức thoát thân. Tay chân nó vùng vẫy kịch liệt khi gã đàn ông chạm vào và định tóm nó.
- Không. không,....thả tôi ra..!!!!
- Chết tiệt
Hắn thúc mạnh cái đấm vào mặt cậu, thằng nhóc nghẹn ức và ho sặc sụa khi những giọt máu trong cổ họng bắt đầu trào lên và phụt ra khỏi miệng. Đến lúc kiệt sức, nó buông thõng người trên cái vai thô kiệt của gã, mặc cho số phận nó sẽ bị bán đi đâu. Từ khóe mắt giọt nước nóng hổi bắt đầu thi nhau rơi lả tả, chắc là nhóc muốn gặp mẹ.
Iwaizumi im lặng. Chân hắn vô thức chép theo từng lối đi của chúng, nội tâm thắc mắc tại sao bản năng lại làm vậy. Hoặc có thể là máu nhân nghĩa anh hùng của hắn dâng lên, hoặc có thể vì một điều gì đó hắn vô tình thấy được ở thằng nhóc ấy.
Nhóc có một đôi mắt rất to và sẫm, dù lúc long lên sòng sọc khi ở trước hai gả đô con kia ngăn bản thân mình không đổ lệ, hắn vẫn thấy được tia sáng ánh lên bên trong con ngươi đó như chuỗi sao chổi hắn từng mãi ngắm trên bầu trời. Một đôi mắt rất mỏng manh và kiên quyết. Một chút hoài niệm nữa.
[..'.]
Bàn tay đầy to lớn ném cậu vào một thùng chứa hàng, hai gã xì xầm to nhỏ rồi liếc nó với một ánh mắt de dọa bạo hành. Thằng nhóc cuối gầm mặt xuống, không muốn thấy bất cứ thứ gì trên cuộc đời nữa, dù là một ánh sáng nhỏ nhoi. Kiếp trước liệu có làm gì để trở thành một đứa mồ côi bị mua bán như món hàng giẻ rách ngoài chợ không có lấy một chút nhân từ?
- Này, hai anh gì ơi...
Giọng hắn thật sự trầm ấm như cơn mưa rào qua tai. Nó thu hút ánh nhìn của cậu một chút, cậu khẽ ngước đầu.
Và, quào. Mặt hắn không hề giống chút gì gọi là 'người tốt' như những gì cậu đã tưởng tượng vào một giây trước khi thấy. Khuôn mặt góc cạnh (phải nói là khá đẹp nhưng trông cứ gian tà thế nào) cộng thêm đôi mắt nhỏ dài, một chút nheo híp lại, một vài vết sẹo độc nhất ngay cuối đường chân mày và vầng trán cao rộng như đại dương (dù là nhóc chưa thấy đại dương bao giờ). Thứ vớt vát lại cái sự côn đồ duy nhất của hắn có lẽ là cái mũi cao khủng khiếp với những đường nét cứng rắn, kiểu khá thô ráp nhưng nhóc chưa thấy ai có vẻ đẹp như vậy bao giờ.
BẠN ĐANG ĐỌC
IwaOi | HQ Fanfic | Mưa Hoa Bay
Fanfiction"Ta có thể vứt bỏ những hồi ức đẹp đẽ nhất thế gian Như nòng súng phủ bởi cánh hoa tàn." /Author/: Wang Bing Sheng /Length/ : Short Fic /Pairings/: IwaOi /Rating/ : GA /Category/ : Yaoi (Boylove) Không hợp khẩu vị có thể clickback