" Mâu thân, hôm nay con muốn lên chùa " Vân Di bĩu môi, nhìn nương mình đang chăm chỉ cầm bàn tính gỗ tính toán một cách cẩn thận.
" Được, được, mau đi đi " Mẫu thân cô tiện thể phẩy tay. Hửm, hôm nay thu được nhiều hôm qua hẳn mấy vạn lượng, ha ha, tốt lắm, tốt lắm.
Vân Di thở dài, bất đắc dĩ liền đứng dậy. Từ khi cô về nhà, cũng ước chừng tầm hơn hai tháng rồi, cũng nên xem nam chính thế nào rồi nhỉ ? Thu dọn một chút đồ đạc, Vân Di cùng Diệc Ly lên đường.
" Tiểu thư, giờ cũng quá giờ Thân rồi, chúng ta hay nên để ngày mai đi "
Cô lắc đầu " Không, ta muốn đi ngay bây giờ, đi thôi" Nếu không ngày mai mụ mụ của cô lại lập bàn kiếm tiền tiếp, thì thời gian đâu mà cho Vân Di đi.
Nào ngờ, đang tung tăng đi trên đường, lão thiên gia bỗng nhiên nổi hứng kéo gọi cả một đám oanh nữ màu xám đến múa vui.
Từng giọt mưa như những hạt pha lê tí tách, tí tách rơi xuống, làm ướt đẫm cỏ cây ven đường.
Thiên a~ Ông có phải nhất thiết phải chơi khó nhau như thế không? Còn một đoạn nhỏ thôi mà cũng mưa được.
Mái tóc Vân Di, lẫn trang phục của đều dính một chút mưa, tèm nhem như mèo con bị ướt. Hic, uổng công cô làm mình lộng lẫy, xinh xắn, dễ thương để đi quyến rũ hảo cảm của Mỗ Hiên.
" Tiểu thư, chúng ta hay cố nốt một đoạn nữa nhé. Quanh đây, thật sự không có chỗ trú mưa " Diệc Ly sốt sắng, dáo dác ngó xung quanh, bất lực nhìn Vân Di. Haiz, chắc phải vậy rồi.
Một đôi hài cỏ xuất hiện trước mặt Vân Di. Cảm thấy rõ, những hạt mưa không chảy xuống ướt nữa, cô kinh nhiên ngước lên.
" Thí chủ ..."
" Sao...sao huynh lại ở đây " Vân Di lắp bắp, tròn mắt nhìn.
" Bần tăng... tiện đường " Mỗ Hiên ho hai tiếng quay đi, nói xong trực tiếp bật chế độ im lặng.
Nói dối, Vân Di khịt mũi khinh thường, áo vải trắng kia có chút rối, hơi có nếp nhăn mà Mỗ Hiên là người rất kĩ tính không bao giờ để quần áo như vậy. Cộng thêm việc, nếu thật sự y đi có việc thì không thể thiếu cái nón tre được cùng cái làn được. Điều cô tự hỏi, làm sao mà y biết cô sẽ xuất hiện ở đây.
Chả phải từng dạy cô, sư không bao giờ nói dối sao ?
" Mỗ Hiên.... muội nhớ huynh " Ánh mắt đậm ý cười, đôi môi đỏ mọng tạo lên một vòng cong, tiếng nói dịu nhẹ vang lên như át hẳn tiếng mưa kia thẩm thấu dần dần vào trái tim đối phương, nhon nhói lên một ngọn lửa đỏ. Đâu đây có nghe được tiếng chuông ngân vang, hương thơm thoang thoảng của nhang. Tất cả tạo nên sự yên bình đến kì lạ.
Mỗ Hiên cư nhiên ngẩn ra, không phản kháng như mọi lần, mặc kệ y phục của y ướt một nửa, không nói gì.
Diệc Ly " ... " hu hu, chủ tử, nô tỳ muốn trú mưa.
Thấy Vân Di xuất hiện, cả đám người vô cùng phấn khởi, chạy ào đến hỏi thăm.
" Sư muội, nghe nói muội dạo này danh tiếng lẫy lừng lắm, đúng là được sư huynh Mỗ Hiên dạy bảo có khác " một sư huynh nhanh nhẩu vui vẻ nói.
" Đúng, đúng, sư tỷ lợi hại đến mức, một tay có thể quật ngã được mấy chục nam nhân. Oa, ngưỡng mộ tỷ chết mất " Sư đệ nhỏ, thao thao bất duyệt, ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ cứ thế ném không biết bao nhiêu ngôi sao vào mặt cô.
Mọi người xung quanh gật đầu hửng ứng. Mỗ Hiên chỉ lạnh nhạt đọc sách chẳng mảy may để ý.
Vân Di cười trừ, khóe miệng co giật liên hồi. Má nó, rốt cuộc tên nào đồn cô như kiểu quái vật như thế, cô mới chỉ đánh cho què hai mươi tên cùng một lúc thôi mà. Làm gì đến mấy chục.
Vì trời còn khá mưa to nên Vân Di quyết định viết thư gửi chim bồ câu báo cho phụ thân biết rằng tối nay cô sẽ ở đây. Sáng sớm mai sẽ quay về.
Thấy cô sắn tay áo chuẩn bị nấu cơm, Diệc Ly thật sự muốn rớt luôn hai con mắt ra ngoài....chủ tử biết ...biết nấu ăn á. Từ trước đến giờ toàn thấy tiểu thư ăn chứ có xuống bếp bao giờ đâu. Chuyện này mà báo cho lão gia chắc ngài rơi nước mắt vì mừng mất.
Vân Di khinh bỉ một phen, làm như cô giống kiểu ăn hại lắm không bằng. Xì, chẳng qua là ta lười mà thôi. Nhá.
" Thí chủ, bần tăng có chuyện muốn hỏi ? "
Vân Di đung đưa bàn chân, ngắm nhìn trăng sáng, đưa mắt nhìn Mỗ Hiên, nhoẻn miệng.
" Sư huynh, huynh muốn hỏi muội điều gì ? "
Đôi mắt của cô được nhận ánh sáng dịu nhẹ từ mặt trăng nên thập phần long lanh có chút khả ái.
Mỗ Hiên cúi đầu, quay đi " Những điều thí chủ nói hồi chiều...là thật sao ? ".
BẠN ĐANG ĐỌC
[Mau Xuyên] Nam Thần Cuồng Yêu Thành Nghiện
Ficção AdolescenteVăn án: Cô sống hơn hai mươi lăm năm trên đời, vẫn chưa một mảnh tình vắt vai. Ấy, xin nói trước, không phải là do cô không xinh đẹp hay kênh kiệu gì đâu mà là tại vì cô đã sớm biết, mình chẳng sống được bao lâu với căn bệnh ung thư máu chết tiệt nà...