Chương 2: Mỹ nhân như yêu

277 11 0
                                    

Trầm Vũ nhịn không được nghĩ, người trước mắt này rong ruổi Tân Cương hơn mười năm, ai cũng nói hắn chính là một nam nhân hiểm ác, rốt cuộc lại là cái dạng gì.
Nhất định là cùng hung thần ác sát giống nhau.
Nghe nói Diêm vương gia chính là như vậy, mắt có hồng ban, cả mặt đầy râu, chính là cái loại có thể đem quỷ dọa hỏng này.
Khăn hỉ đột nhiên bị xốc lên.
Trầm Vũ theo bản năng mà nhắm mắt lại.
Y cảm giác được một ngón tay nâng cằm y lên, ngón tay mạnh mẽ hữu lực, một chút cũng không ôn nhu, còn mang theo một ít thô ráp, Trấn Bắc vương mang binh đánh giặc, vết chai trên tay khẳng định là do nắm binh khí mà có.
Ngón tay vuốt nhẹ thoáng một cái qua má phải y.
"A, đệ nhất mỹ nhân Đại Thanh, có chút hứng thú."
Thanh âm trầm vang tựa trống trận, một cỗ hương rượu cùng hương vị của nam nhân đập vào mặt, cư nhiên lại không có trong tưởng tượng cả người tanh tưởi của Trầm Vũ, mùi rượu còn có điểm say lòng người.
Đại khái là y lấy thiếp, tốt xấu rửa mặt tịnh khẩu một phen đi.
Trầm Vũ suy tính, không biết y đây là hài lòng hay là không hài lòng.
"Ngươi không dám nhìn ta?"
Trầm Vũ co người lại, càng thêm thấp thỏm không yên.
Trấn Bắc vương nhìn thấy mỹ nhân trước mắt, dáng người gầy yếu, sợ là diện mạo cũng chỉ mới mười bảy mười tám, nụ hoa vừa chớm.
Trên mặt sạch sẽ tựa như đỉnh Thiên Sơn chưa sạch tuyết, hoặc là nói trắng thuần như một mảnh dương chi ngọc hoàn mỹ, y vận mũ phượng khăn hồng giá y, dưới ánh nến làm da y thêm một chút hồng hào, son môi nhàn nhạt lại càng gợi cảm độc đáo.
Môi y tuy rằng khép, song lại hơi có chút vểnh lên, như là câu dẫn người đến nếm thử, sóng mũi khéo léo lả lướt, thùy tai trong suốt ngọc nhuận.
Báu vật nhân gian chưa được mấy lần nghe thấy!
Ngay cả Trấn Bắc vương kiến thức rộng rãi, thú qua mười thê thiếp, tầm hoa vấn liễu cũng là cơm bữa, vậy mà cũng vì mỹ nhân trước mắt cảm thán trong lòng.

Trấn Bắc vương vuốt ve gương mặt mỹ nhân, từ cằm đến môi, đến chóp mũi, đến mi tâm, y có thể cảm nhận được mỹ nhân đang run nhè nhẹ.
"Sợ ta ăn ngươi?"
Trầm Vũ gật gật đầu, đã sớm nghe nói Trấn Bắc vương đánh giặc khi thiếu quân lương, ngay cả thịt địch nhân đều ăn.
Thực rõ ràng, Trấn Bắc vương trong lời nói là ý tứ khác, chính là Trầm Vũ đã hiểu lầm, làm cho Trấn Bắc vương tưởng y cố ý câu dẫn.
"Ha ha ha!"
Trấn Bắc vương cao giọng cười, khều nhẹ cằm Trầm Vũ.
"Mở mắt, nhìn bổn vương."
Lần này ngữ khí chính là mệnh lệnh, Tri phủ đại nhân nói qua, tuyệt đối không thể bất thuận Vương gia, Trầm Vũ chậm rãi mở mắt.
Trước mắt của nam tử khôi ngô oai hùng, Trầm Vũ đứng lên sợ chỉ có thể đến ngực y.
Trấn Bắc vương ngực rộng, tứ chi thon dài, thoạt nhìn mạnh mẽ hữu lực, cả người tràn ngập khí tức không chỗ phát tiết. Y mặc hỉ bào, có điều chỉ là biếng nhác mà khoác vào, lộ ra trung y đen tuyền bên trong.
Hóa ra con người gian ác trong lời đồn lại không phải diện mạo đáng ghét như vậy!
Trầm Vũ nhìn đến mi cốt Trấn Bắc vương như hai ngọn đồi ngay ngắn, mày kiếm sậm như mực thẳng đến thái dương, ánh mắt sâu thẳm không giận tự uy, mũi cao thẳng, kết hợp cùng một chỗ, lộ ra mười phần anh khí.
Hắn còn chưa cạo râu, Trầm Vũ đã thấy được râu xanh của hắn, tục tằng lại mang theo nét uy phong lẫm lẫm.
"Một chút cũng không xấu. . . . . . Cũng không đáng sợ như vậy. . . . . ."
Trấn Bắc vương ngây dại một lát.
Khi Trầm Vũ nhắm hai mắt, đã là mỹ nhân nhân gian hiếm có, khi mở mắt ra, lại làm cho Trấn Bắc vương kinh vi thiên nhân, mắt như cánh hoa đào, ẩn giấu xuân sắc, câu nhân đoạt phách! Đồng tử lại đen láy linh động, bên trong chưa cả màn đêm, ánh mắt này có thể cùng nhật nguyệt tinh tú tranh nhau tỏa sáng, làm cho ánh sáng từ phòng tân hôn cũng trở nên lưu mờ.
Tiên nữ hạ phàm long lanh, vẻ đẹp quỷ mị mà mê hoặc, lại trên cùng một người mà hòa hợp. Phía dưới Trấn Bắc vương lại dâng lên một cỗ tà hỏa.
Y muốn đem này mỹ nhân này chiếm đoạt! Chỉ có thể thuộc về một mình y!

Nô Lệ Câm (Mute Slaver/Silent Lover)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ