Chương 89:
Thời gian dường như bất động, quá
khứ như dòng nước chảy xuôi, dọc
đường Dụ Thoại Mỹ cũng có chút
không tập trung.
Đến nơi, Hữu Chí kéo kéo tay cô nói:
“Mẹ, chúng ta đến rồi!”
Lúc này Dụ Thoại Mỹ mới hồi hồn,
kinh ngạc nhìn Tiểu Ảnh, dắt tay cậu
bé cùng xuống xe, Dương Hạo Thiên
dặn dò tài xế ít lời rồi để anh ta lái xe
đi, bóng dáng cao to mạnh mẽ đi tới
mở cửa cổng, ở phía sau Dụ Thoại
Mỹ ngồi chồm hổm xuống, đột nhiên
cô giơ hai cánh tay ôm lấy Hữu Chí,
vòng ôm có hơi chặt, trên khuôn mặt
xinh đẹp lộ ra mấy phần lo lắng.
“Ưm….. Mẹ, mẹ làm sao à nha? ” Hữu
Chí mở to hai mắt nhìn Dụ Thoại Mỹ
Hai cánh tay mảnh khảnh ôm chặt
con trai trong ngực, Dụ Thoại Mỹ nhẹ
nhàng hít một hơi chăm chú nhìn
Hữu Chí nói:
“ Hữu Chí, mẹ phải giữ con thật kỹ. ”
“À?” Hữu Chí có chút ngoài ý muốn
giơ bàn tay nhỏ bé sờ sờ trán Dụ
Thoại Mỹ nói:
“Mẹ sợ con gặp phải bọn buôn người
sao? Mẹ lo lắng con sẽ lừa bán bọn
buôn người hả?”
Dụ Thoại Mỹ cảm thụ được nhiệt độ
từ bàn tay nhỏ bé, cô nhắm mắt lại,
nở nụ cười.
“ Hữu Chí, con nhớ kỹ, bất kể là ai
chạy tới nói là ba con, con cũng
không được tin, người nọ có lẽ là tên
bại hoại ma quỷ bệnh thần kinh, tóm
lại không phải người tốt, biết không?”
Sau khi cười xong, Dụ Thoại Mỹ vẫn
còn có chút hoảng hốt, hơi căng
thẳng khẩn trương nói.
Hữu Chí cũng có chút mờ mịt, nhưng
vì để cho Dụ Thoại Mỹ không lo lắng,
vẫn gật gật đầu.
Bại hoại ma quỷ bệnh thần kinh -----
Đây là đánh giá của mẹ đối với ba
sao?
Oh, my god, đây là sự thật?