6 giờ sáng
Phòng lớn kí túc xá The 9 đã gần như đông đủ thành viên. Có tiếng bước chân thật nhẹ, cả bọn ngẩn đầu, Dụ Ngôn cứ thế bước đến bàn ăn, quầng thâm dưới mắt đen xì, chẳng kém mắt gấu trúc là bao. Triệu Tiểu Đường vờ giật mình, vỗ vỗ ngực. Ngu Thư Hân thấy thế lườm nàng một cái. Người nhỏ hơn cười xòa nũng nịu. Mỗi người thêm một câu, bàn ăn cứ thế có chút náo nhiệt.
Dụ Ngôn ngồi xuống, nhanh chóng gặm miếng sandwich ai đó làm sẵn. Có chút mệt mỏi, nàng đứng dậy, dự định trở về phòng, ngủ thêm một chút.
"Thượng Hải mấy ngày nay cứ mưa thôi. Đới Manh cũng vì thế mà than phiền mãi".
Cạch!
Tiếng cốc và chạm với mặt bàn. Cái người vốn muốn về phòng chẳng biết vì sao lại trở lại, ngoan ngoãn ngồi lên ghế, chỗ mắt thâm quầng xuất hiện thêm hai miếng dán. Hứa Giai Kỳ thấy thế cười cười
"Em không phải muốn về phòng ngủ sao?".
"Ngủ gì chứ! Giờ này về phòng thì có hơi chán! Vẫn là nghe mọi người nói chuyện một chút tương đối tốt".
Dụ Ngôn chột dạ xoay xoay cốc nước.
"Chà! Dụ Ngôn của chúng ta từ lúc nào thích nghe chuyện rồi. Nào! Nói coi em muốn nghe cái gì chị cùng em nói".
"Gì chứ? Em không có! Chị muốn nói cái gì thì nói, nói tiếp chuyện lúc nãy cũng được".
Hứa Giai Kỳ nghe lời em nhỏ nói liền phì cười nhưng cũng chẳng làm khó em. Cứ thế kể vài chuyện nhỏ ở Thượng Hải mà Đới Manh kể lại với nàng cũng kể lại công việc bận rộn của Đới Manh.
Dụ Ngôn chăm chú nghe, có khi vui vẻ, có lúc khẽ nhíu mày. Cuối cùng khi nghe hết lại lững thửng về phòng, bỏ lại vài gương mặt ngơ ngác. Hứa Giai Kỳ kể chuyện nghe hấp dẫn vậy sao?
Dụ Ngôn lần nữa ngã người lên nệm. Nàng với tay lấy chiếc điện thoại trên bàn. Ấn vào nhóm chat "Dễ cháy dễ phát nổ", mấy dòng chat mới nhất cũng chỉ cách đây vài tiếng.
Sau chương trình, Vương Thanh vậy mà lập một nhóm chat, đã vậy còn cất công kéo tất cả các nàng vào. Mọi người dường như đều bận rộn nhưng hôm nào cũng có người gửi vào nhóm đôi ba câu thú vị, vui vẻ. Vương Thanh cùng Tả Trác hoạt bát nhất, mấy người còn lại tương đối bình thường, thỉnh thoảng đáp lời đôi ba câu. Bầu không khí xem như không tệ.
Trong nhóm chat, Đới Manh xem như được yêu thích nhất. Nàng không hoạt bát nhưng khéo nói chuyện lại có chút vui tính rất dễ tiếp lời mọi người. Chỉ có một điều người này cũng thật sự buồn cười. Thỉnh thoảng, nàng lại đăng vào nhóm những mẫu chuyện cười lạnh. Bị mọi người sỉ vã nàng nàng "ăn miếng trả miếng" khiến mấy người còn lại cạn lời. Về sau này càng lớn mật hơn, lớn giọng bảo đó là sự tinh tế của nàng. Các nàng không hiểu? Mấy người còn lại vừa tức giận lại buồn cười. Lâu dần cũng quen hẳn, lại thấy mấy câu chuyện cười lạnh của nàng cũng có chút thú vị.
Đới Manh lại gửi vào nhóm một câu chuyện cười lạnh. Dụ Ngôn đọc xong lại khẽ cười, tâm trạng cũng vì thế mà tốt hơn. Nàng có phần đoán được lí do vì sao mấy câu chuyện cười lạnh của Đới Manh được gửi vào nhóm. Những lần nàng gửi tin hoặc là Dụ Ngôn gặp chuyện phiền toái hoặc là Dụ Ngôn bị người ta ác ý tấn công trên mạng. Mỗi lần đều trùng hợp như thế. Ngốc nghếch dùng cách của nàng mà âm thầm an ủi. Làm sao Đới lão sư của nàng có thể đáng yêu như thế. Thật muốn đến Thượng Hải quá đi.
.
BẠN ĐANG ĐỌC
THANH XUÂN CÓ BẠN 2 | ĐỘC GIA ĐỚI NGÔN | [ SERIES ]JUST A MOMENT
FanfictionNơi chứa đựng những câu chuyện nhỏ đầy đáng yêu của Đới Manh x Dụ Ngôn