" Nhìn ta! "
" Nàng mở mắt ra nhìn ta! "
Hắn dùng tay bóp chặt lấy chiếc cằm thon nhỏ của nàng, ánh mắt của hắn dường như có chút điên loạn.
Nữ nhân đang thoi thóp nằm trong lòng ngực hắn thật diễm lệ, mái tóc đen huyền, làn da trắng muốt.
……
" Tại sao ngươi lại để nàng ấy bị thương? "
Lục Ngạn lạnh lùng đưa mắt nhìn nàng.
Rất lạnh!
Rất lạnh!
' Bị thương ' hai từ này nghe thật nặng nề, trong khi đó nàng ta chỉ bị rách 1 vết nhỏ ngay ngón tay.
Còn A Vệ , thương tích khắp người. Đến nổi y phục của nàng chỉ toàn vết máu.
" Là thuộc hạ thất trách, xin công tử trách tội! "
A Vệ dứt khoát quỳ ngay xuống mặt đất lạnh lẽo. Dù cho trên đầu gối đã bị chém đứt gân.
Lưng thẳng, mặt hơi cúi khó lòng thấy được biểu cảm trên khuôn mặt nàng.
Sẽ là đau? Là oán trách ? Hay là cam chịu?
" Đến Ty Ngục nhận phạt! "
Thanh âm lạnh lùng.
Hắn đưa mắt sang nhìn nữ nhân đang say mê ngủ trên giường kia. Mặc kệ A Vệ có đang bị thương nặng đến thế nào.
' Ty Ngục ' nơi đó không đơn giản là ' Lao NgụHânn
Mà ' Ty ' trong Âm Ty Địa Phủ.
' Ngục ' trong lao ngục.
Nơi này ngay cả nam nhân nghe tên cũng phải rùng mình hoảng sợ. Cách tra khảo, cách dùng hình đều rất tàn độc.
A Vệ bị đem đi ngâm vào thùng nước muối,những vết thương trên người nàng ngày càng lỡ loét.
Không chỉ đơn giản như vậy.
Bọn họ còn dùng 4 thanh cọc đâm vào 4 nơi quan trọng trên cơ thể nàng.
...
" A Vệ! Ngươi mau đến Thái Ất Sơn xin thuốc giải về cho ta! "
"Nếu không đem về được thì tự kết liễu luôn đi!"
Lục Ngạn đưa mắt sang nhìn nàng, ánh mắt đó không phải là yêu thương. Mà là uy hiếp.
Vị Uyển Nhu tiểu thư kia, không biết làm gì lại đắc tội đến Thái Ất lão độc dược. Nay lại bị hạ ngay loại độc vô phương cứu chữa.
Nên Lục Ngạn đành liều 1 lần, sai A Vệ đến cầu thuốc giải .
Nhưng Thái Ất Sơn kia còn đáng sợ hơn cái tên. Nơi đó quanh năm chỉ có thú dữ ăn thịt người. Chưa từng có ai từ nơi đó đi ra 1 cách bình an.
A Vệ đi khác gì tìm cái chết ?
" Tuân mệnh! "
Nàng liền chậm rãi đứng dậy, từ phía sau đưa lên 1 túi thơm tặng hắn.
" Là ta tự tay thêu tặng ngài! "
Một nữ nhân từ lâu đã quên việc thêu thùa là gì, nay lại thêu tặng hắn 1 túi thơm. Thật sự rất đáng ngạc nhiên.
Tất cả tấm lòng, tất cả tâm ý của nàng đều đặt trong đó.
" Đừng tặng ta những thứ vô bổ này !"
Lục Ngạn lạnh lùng đặt túi thơm lên bàn. Hắn cũng chẳng thèm nhìn trên đó thêu gì. Mà đã gạt nó sang 1 bên.
" Không nguyện cao sang phú quý. Nguyện cầu cả đời của chàng bình an! " Trên túi thơm thêu.
....
" Lục Ngạn công tử, thuốc giải đã được đưa về!"
Từ bên ngoài , tên nô tài hấp hối chạy vào.
Lục Ngạn liền đem thuốc giải đến cho Uyển Nhu dùng. Khi có thời gian rảnh hắn mới nhớ đến A Vệ.
" A Vệ đâu? "
Lục Ngạn đưa mắt nhìn ra ngoài.
Tên nô tài liền ấp a ấp úng..
" A Vệ cô nương... "
Lục Ngạn không biết tại sao liền thấy khó chịu trong lòng. Dường như sẽ có chuyện gì không hay xảy ra.
" Nói! "
Lục Ngạn trầm giọng.
" A Vệ cô nương sẽ không về nữa đâu! "
_ còn _
#Hânn <33
Yêu tui không??
Hello :)) ai còn nhớ bộ này không , tui hoàn = acc này nhé ><