Lam Trạm cả ngày hôm đó bị Lam Thanh Ly nhốt ở bên ngoài, cả ngày phơi nắng, đến khi màn đêm buông xuống Lam Thanh Ly mới hạ hỏa mà cho Lam Trạm vào nhà, Lam Trạm bị bỏ đói cả ngày lại phơi nắng sức khỏe vốn dĩ đã không tốt cho nên vào được đến nhà cậu nhóc thần trí đã là mơ hồ.
Lam Thanh Ly lại chẳng quan tâm đến sức khỏe của Lam Trạm, cô ta chỉ bỏ lại một câu bắt Lam Trạm dùng bữa rồi vào trong phòng, Lam Trạm đầu váng mắt hoa chả nuốt nổi cơm mà đem dọn đi, lại gắng sức mà chui vào phòng mình, cậu nhóc vừa nằm được xuống giường đã nhắm lại hai mắt.
Sáng hôm sau Lam Trạm chịu đựng mệt mỏi cùng cơn đau âm ỉ ở bụng mình mà cố gắng thức dậy sớm để phụ Lam Thanh Ly, đến khi đã đến giờ đến lớp Lam Thanh Ly thấy Lam Trạm vẫn còn ở nhà mà khó hiểu.
" Ngươi không đi học."
Lam Trạm nghe Lam Thanh Ly hỏi mà giật mình, vốn dĩ chuyện bị đuổi học Lam Trạm không dám nói, cậu nhóc rụt rè không dám nhìn Lam Thanh Ly mà lắp bắp.
" Mẫu... Mẫu thân, con... con... Lục... sư phụ nói... con... không..."
Lam Thanh Ly nhìn Lam Trạm lắp bắp mà vô ngữ, cô ta nhớ lại sự việc hôm qua mà tức giận cắt ngang lời nói của cậu nhóc.
" Ngươi bị đuổi."
Lam Thanh Ly nhìn Lam Trạm im lặng thừa nhận mà máu nóng nổi lên, cô ta bắt cậu nhóc quỳ xuống mà vừa đánh vừa mắng.
" Lam Vong Cơ, ngươi thật là làm ta đẹp mặt, để cho người ta chỉ mặt gọi ta tiện nhân còn chưa đủ, đến cả đi học cũng bị đuổi, ngươi đến tột cùng là muốn cái gì."
Lam Trạm thật sự muốn giải thích, nhưng cậu nhóc biết mình có giải thích mẫu thân cũng chẳng muốn nghe, cậu nhóc im lặng quỳ gối chịu đựng đau đớn, Lam Thanh Ly nhìn Lam Trạm không chịu lên tiếng thì càng tức, mỗi roi đánh lên người cậu nhóc lực đạo càng lúc càng lớn, cô ta thực sự tức giận, tức giận Lam Trạm vì cái gì lại ngu ngốc như vậy, cô ta biết Lam Trạm sẽ chẳng bao giờ ức hiếp người khác, vì cái gì lại bị đuổi học cũng không biết lên tiếng phản bác.
Lam Thanh Ly điên tiết mà trút giận lên thân ảnh gầy ốm kia, cô ta đánh đủ mà ném đi roi mây, lại lớn giọng quát.
" Ngươi ra ngoài quỳ gối cho ta, đồ ngu ngốc nhà ngươi."
Lam Trạm đau thật sự, cả ngày hôm qua đội nắng, lại nhịn đói, vốn dĩ Lam Thanh Ly những lúc tức giận luôn bỏ đói cậu nên dạ dày Lam Trạm không tốt, nhưng là dù có đau Lam Trạm vẫn im lặng chịu đựng nên Lam Thanh Ly không biết.
Lam Trạm cả cơ thể mỏng manh gắng gượng mà đi ra ngoài, mà Lam Thanh Ly cũng chẳng còn tâm trạng mà buôn bán, cô ta mặc kệ bánh đã được nấu chín không có ý định buôn bán, mà đóng chặt cánh cửa nhốt Lam Trạm ở bên ngoài.
Lam Trạm dù cả người đầy thương tích cô ta cũng chẳng mảy may để tâm, hàng xóm nhìn Lam Trạm chỉ vừa mới thấy ánh Mặt Trời đã bị đuổi ra ngoài quỳ gối mà lắc đầu ngán ngẩm.
Đến khi Mặt Trời lên cao Lam Trạm thật sự không chịu nổi nữa, cậu nhóc ho sặc sụa không ngừng, dòng máu đỏ trào ra từ khóe miệng, Lam Trạm hai mắt mơ hồ mà nhìn thấy hình ảnh Ngụy Anh tươi cười với mình, Lam Trạm khẽ nở nụ cười mãn nguyện, muốn vươn tay bắt lấy hình ảnh mờ ảo trước mắt mình, nhưng là hình ảnh Ngụy Anh phút chốc lại biến mất, Lam Trạm thì thầm trong miệng mình "Ngụy Anh, tạm biệt " rồi hoàn toàn ngất lịm.
BẠN ĐANG ĐỌC
(Tiện Vong ) Trái Tim Thuần Khiết
Random" Lam Vong Cơ... bất cứ ai cũng có thể chỉ trích hắn, nhưng ngươi thì không thể." " Vương Nhật Lệ, ngươi vì cái gì phải làm như vậy." " Bởi vì ta ghét ngươi, ta cũng hận hắn, ta muốn hai ngươi phải đau khổ, hahahahaha." " Lam... Trạm, không.... nghĩ...